Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Dược Dẫn - Phần 4

Cập nhật lúc: 2024-08-30 10:33:13
Lượt xem: 717

Sau khi dùng bữa, Phương phu nhân đưa ta đi gặp Đạo trưởng Huyền Thanh. Lão yêu đạo đó nhìn ta từ đầu đến chân, hài lòng gật đầu.

 

Ta rùng mình, viện cớ cơ thể không khỏe rồi xin phép về phòng nghỉ ngơi.

 

Vừa về đến phòng, ta đã nhận được mật thư do Trình Lãng phái người đưa tới, nói rằng hắn vừa rồi chỉ là nhất thời hồ đồ, thực ra luôn muốn cưới ta, hẹn ta ra ngoài gặp mặt.

 

Định ra tay rồi sao?

 

Ta cười lạnh, đốt cháy mảnh giấy, rồi bảo người nhắn lại rằng ta sẽ gặp hắn ở sau giả sơn.

 

Khi vừa đi ngang qua hậu viện của thừa tướng phủ, ta đã thấy sau giả sơn có mấy vệ binh canh gác, chắc hẳn là có quý khách đang nói chuyện với ai đó.

 

Ở thừa tướng phủ mà có đãi ngộ như vậy, chắc chắn không phải là người thường.

 

Trình Lãng tự cho rằng thân phận công tử nhà thừa tướng là chỗ dựa, nhưng hắn không biết rằng bản thân hoàn toàn không có giá trị gì.

 

Ta muốn xem thử, khi hắn gây họa, liệu thừa tướng có bảo vệ hắn không.

 

**5**

 

Quả nhiên, khi ta lén lút tiếp cận, khu vực gần giả sơn đã trở nên hỗn loạn.

 

Vài tên hắc y nhân đang giao đấu với vệ binh, rõ ràng chúng cũng nhận ra điều bất thường.

 

"Trình Lãng bảo chúng ta g.i.ế.c một nữ nhân, sao lại là nam nhân?"

 

"Mau chạy đi…"

 

Nhưng đã quá muộn, vệ binh ngày càng nhiều, có người hô lớn: "Có thích khách ám sát thái tử! Mau bắt lấy chúng!"

 

Thái tử?!

 

Ta mở to mắt nhìn người đàn ông mặc áo đen, gương mặt lạnh lùng nghiêm nghị.

 

Thấy đám tử tội do Trình Lãng thuê định liều c.h.ế.t bắt thái tử để thoát thân, ta không suy nghĩ nhiều mà lao lên chắn trước mặt người đó.

 

"Điện hạ cẩn thận!"

 

Lưỡi d.a.o đã đ.â.m xuyên qua lưng ta.

 

Cơn đau dữ dội khiến ta không đứng vững, ngã vào lòng thái tử.

 

Thấy vẻ mặt kinh ngạc của người, tim ta đập thình thịch.

 

Cuối cùng ta đã có được chỗ dựa lớn!

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/duoc-dan/phan-4.html.]

Thời gian qua họ ép ta uống thuốc đổi mạng, khiến ta bắt đầu có những biểu hiện điên loạn như Phương Như Thanh, bây giờ xem ra điên một chút cũng không phải là điều tệ.

 

"Mau gọi thái y!"

 

Nghe thấy câu này, ta cuối cùng cũng thở phào, khó khăn thốt ra lời:

 

“Điện hạ không sao là tốt rồi.”

 

Thái tử nhíu chặt mày, chỉ nghe thấy có người báo:

 

“Điện hạ! Thích khách đã bị bắt hết rồi!”

 

Thái tử lạnh lùng hừ một tiếng:

 

“Ta ở phủ Thừa tướng mà còn bị ám sát, ta muốn xem, ai to gan như vậy!”

 

Thừa tướng đứng một bên mặt lập tức tái nhợt.

 

Lúc này, vợ chồng Phương Niên vừa đến, thấy ta dựa vào lòng Thái tử, sợ đến nỗi chân tay bủn rủn.

 

“Thái tử điện hạ, hay là giao tiểu nữ lại cho thần.”

 

Nghe lời này, ta lập tức đảo mắt một cái rồi ngất xỉu.

 

Thái tử bế bổng ta lên, trầm giọng nói: “Nàng vì cứu ta mà bị thương, sao ta có thể bỏ mặc? Hãy đưa nàng đến cho Thái y xem qua.”

 

Sau đó nghe nói, bọn thích khách chưa bị thẩm vấn bao lâu đã khai hết, chính là Trình Lãng thuê người g.i.ế.c hại.

 

Còn việc có g.i.ế.c nhầm người hay không, Thái tử chẳng quan tâm.

 

Thái tử bị ám sát tại phủ Thừa tướng, Thừa tướng không thể chối cãi trách nhiệm, dù Trình Lãng có là dược dẫn mà ông ta vất vả tìm kiếm, cũng phải tự bảo vệ mình trước.

 

Vì vậy, ông ta trước mặt mọi người nhỏ m.á.u nhận thân, chứng minh Trình Lãng là kẻ giả mạo, việc ám sát là tự hắn làm.

 

Trình Lãng sợ đến nỗi tè ra quần ngay tại chỗ.

 

Hắn quỳ xuống cầu xin Thừa tướng cứu mạng, nhưng lại bị Thừa tướng một đao cắt cổ.

 

Khi ta nghe thấy tất cả những chuyện này, chỉ cảm thấy chuyến này thật đáng giá.

 

Vừa giải quyết được tên cặn bã Trình Lãng, vừa thoát khỏi phủ Thượng thư.

 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Ta đang nghĩ xem nên dùng ân cứu mạng này để đổi với Thái tử thứ gì, thì hắn đột nhiên muốn đưa ta trở về, mặc cho ta thế nào cũng giả vờ thảm thương yếu đuối cũng không lay chuyển được hắn.

 

“Phương tiểu thư, mẫu thân ngươi vì nhớ thương ngươi mà đã bệnh nặng, Phương đại nhân ngày ngày đến trước mặt ta hỏi thăm ngươi, ngươi đã không còn gì đáng lo, thì trở về phủ Thượng thư đi.”

 

Ta nắm chặt tay, đầu óc quay cuồng suy tính.

Loading...