Chạm để tắt
Chạm để tắt

Dối lừa - 6

Cập nhật lúc: 2024-07-12 14:14:28
Lượt xem: 1,024

Giang Dịch liếc nhìn tôi, cuối cùng khoác lại áo cho Hà Mạn: “Không có việc gì, tôi đã ở đây, nên đưa cô về."

Anh ta quay đầu lại nói với tôi: "Em về cẩn thận, anh về sau."

Tôi đã nhìn Hà Mạn ngồi vào ghế phụ. Xe bắt đầu lăn bánh chầm chậm.

Hà Mạn hạ kính xe xuống, nghiêng đầu cười với tôi, đầy khiêu khích.

7

Tôi đứng đó rất lâu, nước mắt đã bị gió thổi khô, những vụn vỡ được tôi từ từ kết nối lại, nó rõ ràng hơn.

Tôi không muốn cảm nhận cảm giác tồi tệ đó nữa. Sẽ không để bọn họ được như ý. Người thứ ba và kẻ phản bội đều không đáng có kết cục viên mãn

Một kế hoạch rõ ràng dần được hình thành trong tôi.

Tôi sẽ không để bị thua đâu.

8

Hôm nay, Hà Mạn đi làm việc với vẻ ngoài khác mọi khi. Cô ta trang điểm và mặc một chiếc váy trắng giản dị, thứ dễ thấy nhất là chiếc vòng trên cổ.

Bởi vì cô ta thay quá nhiều trong hôm nay, các đồng nghiệp đã tò mò vây quanh và hỏi liệu có điều gì tốt lành đang đến không. Cô ta ngượng ngùng cười nói: "Không, chỉ là muốn đột nhiên thay đổi thôi.”

“Ngày hôm kia lúc đi siêu thị tôi đã nhìn thấy chiếc vòng cổ giống của cô đang đeo, giá hơn hai vạn. Tiểu Mạn, giá không rẻ đâu."

Hà Mạn theo bản năng ngẩng đầu lên, cố ý đưa tay sờ sờ sợi vòng cổ. "Không phải tiền của tôi, là của người khác."

"Ồ ~ người này nhất định không phải người bình thường. Người bình thường sẽ không tặng món quà đắt tiền như vậy."

Họ đang trò chuyện trong phòng trà, tôi đang pha cà phê. Toàn bộ cuộc trò chuyện đều vào tai tôi.

Thấy tôi không tham gia, Hà Mạn cố ý đi tới, sợi dây chuyền kim cương trên cổ cô ta sáng bóng "Chị Thẩm, có cần giúp không?"

Trong một đêm, Hà Mạn thực sự đã thay đổi rất nhiều, không còn nhút nhát như trước, cô ta thể hiện bộ dạng của mình như thể cô ta chắc chắn có cơ hội chiến thắng.

Tôi lạnh lùng nhìn: “Không cần, cảm ơn."

Những người khác trong phòng trà đã lần lượt rời đi, chỉ còn lại tôi và cô ta. Cô ta nói: "Tôi xin lỗi, tối qua Giang Dịch đưa tôi về nhà, máy nước nóng và vòi hoa sen trong phòng tắm của tôi đã bị hỏng, anh ấy đã giúp tôi sửa chữa nó rất lâu và lại làm ướt quần áo. Tôi nghĩ anh ấy về không tiện, nên tôi để anh ấy qua đêm ở nhà tôi. Nhưng chị yên tâm, Giang Dịch ngủ ở phòng khách sô pha, chúng tôi cũng không có quan hệ gì ——”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/doi-lua/6.html.]

“Muốn cướp không?” Tôi nói.

Hà Mạn sững người: “Cái gì?"

“Cô định cướp Giang Dịch à?” Tôi nhìn cô ta rồi lặp lại.

Hà Mạn nhất thời không rõ ý của tôi, yên lặng nhìn tôi, không trả lời.

Tôi nói tiếp: “Nhưng mà, cô có nghĩ Giang Dịch sẽ ly hôn với tôi không? Gia cảnh cô tầm thường, người nhà lại mê cờ bạc, điều kiện của bản thân..." Tôi khiêu khích cô ta: “Hà Mạn, cô tự tin đến mức nào mà nghĩ có thể cướp được anh ta."

Hà Mạn tức giận đến đỏ bừng mặt, tái nhợt nói: "Đừng coi thường tôi! Chị chỉ là may mắn khi đầu thai thôi, đừng tưởng mình cao hơn người khác. Giang Dịch không phải người hời hợt như vậy!"

"Thật sao? Vậy tôi sẽ đợi. Đừng làm tôi thất vọng."

Tôi nhìn vào đôi mắt oán hận và hằn học của cô ta, rồi bỏ đi với cốc cà phê đã pha.

...

Tôi đến gặp chị Bình và đưa cho chị ấy số điện thoại di động của Giang Dịch, nhờ chị ấy làm một việc. Buổi chiều tan làm, Giang Dịch ôm hoa xuất hiện ở cổng công ty.

9

Tôi và Hà Mạn từng bước ra khỏi cổng công ty. Hà Mạn vui vẻ vẫy tay với Giang Dịch: "Giang Dịch".

Giang Dịch chỉ liếc nhìn cô ta, cầm hoa, lướt qua cô ta và đi về phía tôi, vẻ mặt áy náy: "Xin lỗi Châu Châu, chuyện ngày hôm qua trách lầm em."

Tôi nhờ chị Bình nói với Giang Dịch rằng chị ấy là người đã giới thiệu người cho cô ta gặp mặt. Hà Mạn đứng bên cạnh không rời, ánh mắt cô ta dán chặt vào tôi như kim châm.

[Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại Monkeyd.vn
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để động viên team nha. Cảm ơn bạn ]

Tôi cụp mắt xuống, nhéo vào lòng bàn tay, để bản thân đau khổ đến mức có thể nặn ra vài giọt nước mắt.

Khi ngẩng đầu lên, tôi thay đổi sắc mặt, nước mắt lưng tròng, đau lòng nhìn Giang Dịch: "Ngày hôm qua, em đã nói rất nhiều lần, nhưng anh không tin, lại bỏ em lại một mình ở ven đường.Anh chưa bao giờ như vậy, anh nói dù thế nào cũng sẽ tin tưởng em."

Tôi biết rõ Giang Dịch. Anh ta là người dễ mềm lòng và đầy lòng trắc ẩn, đặc biệt rất cảm thông với những người yếu thế.

Hà Mạn chỉ lợi dụng lợi thế của mình để từng bước chen vào giữa chúng tôi.

Nếu cô ta sử dụng nó, tôi cũng sẽ sử dụng nó. Và, tôi sẽ sử dụng nó tốt hơn.

Thấy tôi khóc, lại nhớ tới chuyện hôm qua có lỗi với tôi, Giang Dịch càng cảm thấy áy náy. Một tay cầm hoa, tay kia anh ta ôm tôi vào lòng, vỗ nhẹ vào lưng tôi, nhỏ giọng xin lỗi: "Anh xin lỗi, anh xin lỗi, đừng khóc, được rồi, anh dẫn em đi ăn đồ ăn ngon."

Loading...