Chạm để tắt
Chạm để tắt

Dối lừa - 4

Cập nhật lúc: 2024-07-12 14:13:30
Lượt xem: 1,137

Sau đó, gia đình tôi cũng hỗ trợ anh ta rất nhiều trong công việc, bất kể tài chính hay các mối quan hệ. Có thể nói, nếu không có sự hỗ trợ của gia đình tôi thì sẽ không có Giang Dịch thành công như ngày hôm nay.

Nhưng bây giờ, anh ta lại phàn nàn rằng tất cả đều là áp lực? Khi đọc lời thề hôn nhân, anh ta cũng đã thề rằng sẽ không bao giờ để tôi phải chịu oan ức, sẽ coi tôi như báu vật. Bây giờ, điều đó cũng là áp lực của anh ta.

Nỗi chua xót trong lòng lan tràn, tôi bật cười thành tiếng. Tôi lái xe trở về nhà.

Khi về đến nhà, Giang Dịch đang nghe điện thoại. Nhìn thấy tôi, anh ta lộ rõ vẻ áy náy, gần như lập tức quay người đi ra ban công nghe để tiếp tục cuộc điện thoại.

Vài phút sau, anh ta bước vào và nói với vẻ cáu kỉnh: "Thư ký mới tuyển gọi tới, có chuyện quan trọng nên phải gọi điện hỏi anh."

Tôi cụp mắt xuống. Thật ra thì tôi đã nghe rồi. Anh ta đang nói về...sơ yếu lý lịch...tìm việc làm.

Hiện tại, chỗ tôi làm đang tuyển người. Thật không ngờ lại nhận đươnc hồ sơ của Hà Mạn.

Khi các đồng nghiệp trong bộ phận nhân sự nhìn thấy sơ yếu lý lịch của cô ta, họ thậm chí còn khen ngợi: "Sơ yếu lý lịch của người này được thực sự rất tốt."

Lần đầu tiên tôi nhìn thấy sơ yếu lý lịch, tôi biết đó là do Giang Dịch làm. Từ phối màu cho đến hành văn, mỗi người có thói quen riêng. Giang Dịch làm sơ yếu lý lịch rất tốt, tất cả các sơ yếu lý lịch của tôi sau khi được tôi soạn thảo đều nhờ anh ta giúp chỉnh sửa và trau chuốt lại.

Lúc đó, tôi đã nói đùa: "Anh có muốn làm thêm việc giúp người khác sửa lại hồ sơ xin việc không? Sẽ có thu nhập khá đó."

Anh cười nhéo mặt tôi: “Thời gian của anh quý lắm, ngoại trừ sơ yếu lý lịch của em ra anh cũng không có thời gian đọc của người khác."

[Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại Monkeyd.vn
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để động viên team nha. Cảm ơn bạn ]

Bây giờ, tất cả những gì duy nhất giống như một trò đùa. Tôi cụp mắt xuống và trong lòng nảy ra một ý nghĩ.

Khi trả hồ sơ cho nữ đồng nghiệp phụ trách tuyển dụng, tôi giả vờ thản nhiên nói: “Trông cô ấy khá đấy. Rất có tâm.”

Và đó là cách Hà Mạn gia nhập công ty chúng tôi.

Cô ta vẫn không trang điểm, khuôn mặt hơi vàng và đi làm với áo phông, quần jean bình thường. Cô ta cũng đeo một sợi dây hộ mệnh màu đỏ trên cổ tay. Nó giống hệt như cái của Giang Dịch.

Khi cô ta nhìn thấy tôi, Hà Mạn không ngạc nhiên và nói: "Chị Châu Châu."

Tôi liếc nhìn cô ta. Sau đó chúng tôi gặp nhau trong phòng trà, ngoài tôi và Hà Mạn ra, còn có chị Bình.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/doi-lua/4.html.]

"Tiểu Mạn còn chưa có bạn trai đúng không? Để chị giới thiệu cho em một người, công việc rất tốt."

Hà Mạn do dự và nói rằng điều đó không cần thiết. Nhưng khi cô ta nhìn thấy tôi bước vào, ánh mắt cô ta đột nhiên thay đổi, và thái độ của cô ta cũng thay đổi, cô ta mỉm cười đồng ý: "Cám ơn chị Bình, hẹn gặp lại."

Cà phê nóng hổi tràn ra miệng cốc, tôi chưa kịp phản ứng, Hà Mạn đã lấy khăn giấy bịt tay tôi lại: "Chị Thẩm, cẩn thận bỏng."

Nói đến những lời quan tâm, khuôn mặt cô ta có chút bồn chồn và tự hào. Tôi cau mày.

Khi ăn tối, Giang Dịch vừa ăn vừa chơi điện thoại một cách lơ đãng. Tự dưng anh ta đập điện thoại xuống bàn và tức giận nói: "Phụ nữ ngày nay sợ không lấy được chồng, mỗi ngày đều vội vàng đi xem mắt sao?"

Là mai mối.

Nghĩ đến cuộc đối thoại giữa Hà Mạn và chị Bình trong phòng trà. Tôi không hỏi anh ta đang nói về ai, mà chỉ trả lời: "Nam chưa vợ nữ chưa chồng, đến tuổi đi xem mắt không phải là chuyện bình thường sao? Sao lại tức giận như vậy?"

Giang Dịch nghẹn ngào một lát, gắp một ít rau vào bát tôi, đột nhiên chuyển chủ đề: “Ăn nhiều rau đi, rau rất tươi.”

Khoảng mười giờ tối, có một cuộc gọi điện thoại của Giang Dịch. Khi đó, chúng tôi đang ngồi trong phòng khách xem phim cùng nhau, điện thoại của anh ta đặt trên bàn cà phê.

Vừa mở máy lên, thoáng nhìn đã thấy chữ Hà Mạn. Giang Dịch xấu hổ sờ mũi và cúp điện thoại và chửi rủa: "Ban đêm ban hôm cô ta gọi anh làm gì? Đến phát ốm."

Vừa nói, anh ta vừa đưa tay cầm điện thoại tắt tiếng rồi đút lại vào túi, rồi cùng tôi ngồi trên sofa xem phim như không có chuyện gì xảy ra.

Qua hơn mười phút, Giang Dịch đột nhiên đứng lên: “Anh sực nhớ hôm nay còn có một email chưa xử lý, anh đi xử lý đã."

Tôi siết chặt điều khiển từ xa trong tay: “Vâng."

Bởi vì phòng làm việc của chúng tôi được cách âm đặc biệt, Giang Dịch không bao giờ đóng cửa khi anh ta làm việc trong đó. Giang Dịch nói: "Anh sợ sẽ không nghe thấy khi em gọi anh."

Nhưng bây giờ cánh cửa đó đã đóng lại.

Vài phút sau, cửa phòng làm việc đột nhiên bị anh ta dùng sức đẩy ra. Giang Dịch cầm điện thoại và nhìn tôi để kìm nén sự tức giận:"Anh đã nói với em là anh không có quan hệ gì với Hà Mạn, sao em còn làm như vậy?!"

Tôi không hiểu: "Tôi đã làm gì?"

“Trong lòng em biết mà!” Nói xong đóng sầm cửa rời khỏi nhà.

Loading...