Chạm để tắt
Chạm để tắt

Dối lừa - 11 (END)

Cập nhật lúc: 2024-07-12 14:20:29
Lượt xem: 2,192

Hà Mạn mang thai vào đêm Trần Nam đến tìm cô ta. Hà Mạn vừa khóc vừa giải thích với Giang Dịch: "Em muốn phá thai, nhưng Thẩm Niệm Sơ nói chị ta không thể mang thai, cho nên em muốn dùng đứa trẻ này để ép anh ly hôn với chị ta, sau đó cưới em!"

Khi Hà Mạn đang nói, cô ta đột nhiên tỉnh táo lại: “Thẩm Niệm Sơ lừa em! Tất cả đều là lỗi của Thẩm Niệm Sơ! Chị ta cố ý khiến em cho rằng chị ta không thể mang thai, kích động em nói dối anh, ép anh ly hôn chị ta.

“Đầu tiên, chị ta khiêu khích để anh hết lần này đến lần khác tìm đến em, sau đó chị ta lại xuất hiện với tư cách là người bị tổn thương, khiến anh áy náy, khiến anh cảm thấy chị ta tủi thân, khiến anh muốn bù đắp cho chị ta, sau đó ký vào bản thỏa thuận tài sản sau ly hôn để chị ta yên tâm!

“Chị ta cố ý cho em biết tin tức giả rằng chị ta không thể mang thai, sau đó dùng đứa trẻ để buộc anh phải ly hôn với chị ta. Bước thứ nhất tìm cách để anh ký vào thỏa thuận tài sản chung, bước thứ hai là tìm biện pháp để anh ly hôn.

“Anh ly hôn với hai bàn tay trắng, em chẳng có được gì... Chị ta còn biết chuyện em mang thai... Chị ta mới là người chiến thắng cuối cùng!"

Hà Mạn cười như đ..iên: “Ha ha ha ha Thẩm Niệm Sơ, ván cờ này chị thắng rồi"

Giang Dịch chán nản ngã xuống đất, như thể anh ta già đi mười tuổi.

Tại sao……

Tại sao !

Anh ta không còn gì cả...

Anh ta không còn gì cả!

21

Tôi tặng họ món quà thứ hai.

Tôi đã cố gắng nhờ người nói với chồng sắp cưới cũ của Hà Mạn - Trần Nam rằng Hà Mạn hiện đã kết hôn với một người đàn ông giàu có.

Trần Nam xuất hiện bên cạnh họ như một bóng ma. Anh ta là một con bạc liều mạng, anh ta không sợ bất cứ điều gì, và anh ta chỉ muốn hút m.á.u của hai người họ.

Không có tiền thì xin Hà Mạn, Hà Mạn không cho thì xin Giang Dịch, Giang Dịch không đưa thì anh ta gây chuyện, vứt đồ đạc trong nhà, hoặc tóm lấy Hà Mạn và đ..ánh cô ta.

Giang Dịch không thể chịu đựng được cuộc sống như vậy nên đòi ly hôn với Hà Mạn, nhưng Hà Mạn không chịu, cô ta sợ một mình đối mặt với Trần Nam, muốn kéo Giang Dịch theo. Thà hai người đối mặt với Trần Nam còn hơn là một người.

Vì vậy, bây giờ, Trần Nam đã bị vướng vào giữa hai người họ. Giống như Hà Mạn khi đó, luôn vướng giữa tôi và Giang Dịch.

Vì Trần Nam không trả được số tiền mà anh ta nợ, những người đòi nợ thường đến nhà anh ta để đòi tiền, và nếu họ không nhận được, họ sẽ ném đồ đạc.

Bị ép đến đường cùng, bọn họ phải chuyển chỗ ở thường xuyên trốn chui trốn lủi như chuột, sống một cuộc sống không phải người cũng không phải ma.

Tôi cũng đã gửi một món quà cho Dương Đức. Tôi đã gửi bằng chứng về việc anh ta tham ô công quỹ cho công ty, số tiền rất lớn. Công ty trực tiếp làm thủ tục pháp lý, anh ta không những phải bồi thường thiệt hại cho công ty mà còn phải ngồi tù.

22

Giang Dịch đột ngột đến tìm tôi.

Anh ta hốc hác hơn trước rất nhiều, hốc mắt trũng sâu, râu ria xồm xoàm, quần áo nhàu nát, rất tiều tuỵ. Có vẻ như anh ta đang có một khoảng thời gian tồi tệ.

"Châu Châu..." anh ta gọi tôi.

Tôi lạnh lùng nói: “Đừng đến gần tôi”.

Anh ta đứng tại chỗ, nhìn tôi bất lực: "Châu Châu, anh biết anh sai rồi, trước đây anh mê muội, bị Hà Mạn lừa gạt, anh không nên động lòng với cô ta, cũng không nên phản bội em."

"Anh đã không biết rõ... đã để em phải gánh bệnh vô sinh của anh.

Xin lỗi, Châu Châu, xin lỗi, em có thể tha thứ cho anh không?"

“Không thể.” Tôi quay người bỏ đi.

Anh ta khàn giọng hét lên sau lưng tôi: “Châu Châu, em thực sự tàn nhẫn như vậy sao? Chúng ta ở bên nhau 8 năm rồi, nói quên là quên, 8 năm này là cái gì trong lòng em?!"

Tôi thấy thật lố bịch. Ai là kẻ phản bội chứ? Ai là người không chung thủy vậy? Tại sao anh ta lại hỏi tôi như vậy?

Nhưng tôi không muốn tranh cãi nữa, không đáng để tôi phung phí cảm xúc. Tôi nói: "Thật xui xẻo."

23

Sau đó, tôi nuôi một chú chó con tên là Bánh Gạo, nó đợi tôi tan sở và đi dạo cùng tôi. Sau giờ làm việc, tôi sẽ cùng Diệp Thanh đi du lịch để thư giãn. Tôi đã không chú ý đến vấn đề của Giang Dịch và Hà Mạn nữa, không thèm quan tâm nữa.

Quá khứ đã qua rồi, hãy nghĩ đến hiện tại. Tặng những bông hoa cho chính mình và vui vẻ sống tự do tự tại.

(--END-)

--------------------

Một năm trước, nàng từ trên biển đi theo hắn tới Đoạn phủ, hắn nói sẽ đối xử tốt với nàng cả đời, đảo mắt lại cưới biểu muội của hắn.

Nàng không nói hai lời, cầm roi ngựa, xông vào hỉ đường, viết hưu thư ném vào người kẻ phụ lòng kia.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/doi-lua/11-end.html.]

“Đoạn Cừ, ngươi nhớ cho kỹ, là ta bỏ ngươi, không phải ngươi bỏ ta!”

(1)

Lúc Đoạn Cừ cưới biểu muội, Tức Ninh Nguyệt đang ngồi trong phòng thay y phục.

Bên tai là tiếng chiêng trống pháo vui mừng, giống như một năm trước nàng gả vào Đoạn gia, nhưng so với nàng khi đó náo nhiệt hơn gấp trăm lần.

Dù sao, ở trong mắt mọi người, biểu muội của Đoạn Cừ như hoa như ngọc so với nữ tặc trên biển Đông Xích như nàng đương nhiên khác biệt, đãi ngộ khác biệt một trời một vực cũng nằm trong dự liệu.

Buồn cười là một năm trước lúc mới vào cửa nàng còn quá ngông cuồng, ở trên biển Đông Xích dẫn đầu một đám huynh đệ, làm bá chủ quen rồi, nhất thời gặp phải lạnh nhạt còn không nhịn được, kéo ống tay áo Đoạn Cừ hỏi:

“Không phải là Trung Nguyên có tập tục náo động phòng sao? Vì sao nhà chúng ta lại vắng ngắt?”

Khi đó nàng đã dùng từ “nhà chúng ta”, lại không biết, trên dưới Đoạn gia bao gồm cả lão thái quân, lén lút dùng ánh mắt gì để đánh giá nàng, chớ đừng nói đến việc là đối đãi nàng như người trong nhà.

Sau khi thành thân không lâu, nàng đi thỉnh an lão thái quân, cố ý mang theo hải sản mà các huynh đệ đưa đến cho nàng, lại nhớ kỹ lời dặn dò của Đoạn Cừ, mở miệng gọi: “Nãi nãi” (nãi nãi).

Có lẽ giọng nói như sấm sét của nàng đã doạ sợ lão thái quân, cho đến khi được mời ra cửa, nàng cũng không thấy lão thái quân trả lời nàng tiếng nào, chứ đừng nói là có một khuôn mặt tươi cười.

Cái bao kia nàng chọn lựa kỹ càng, cẩn thận gói kỹ hải sản, ngày hôm sau đã nhìn thấy trên xe rác trong phủ vận chuyển ra ngoài.

Nàng không ngại bẩn vớt ra, đau lòng đi tìm lão thái quân, lão thái quân lại đóng cửa không thấy, cuối cùng biểu tiểu thư (em họ) Cầm Trinh ra khỏi phòng, mặc bộ váy lụa, nhỏ giọng nói với nàng:

“Biểu tẩu, nãi nãi ăn chay niệm Phật, không thể đụng vào những thứ này, người nói... sau này tẩu cũng ít g..iết người một chút, chớ tạo nghiệp nghiệt...”

Nàng ta nói một hơi không ngăn được, cũng may Đoạn Cừ kịp thời chạy tới, khuyên can mãi mới kéo được nàng trở về.

Sau khi trở về nàng ngẩn người nhìn bao hải sản kia.

Cái gọi là một bên tình nguyện, tự rước lấy nhục, không gì hơn cái này.

Dần dà, nàng cũng nhìn thoáng hơn, nàng từ trên biển Đông Xích ngàn dặm xa xôi đi theo Đoạn Cừ đến Trung Nguyên, chỉ cần Đoạn Cừ toàn tâm toàn ý đối xử tốt với nàng, cái khác có không cần phải quan tâm.

Nhưng chính nam tử đã từng nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng, trước mặt biển đầy sao, hứa hẹn bạc đầu không chia xa, hôm nay lại ở tiền sảnh, vui mừng hớn hở cưới một nữ tử khác.

Mới chỉ có một năm, nàng theo Đoạn Cừ từ biển Đông Xích đến Trung Nguyên mới vẻn vẹn chỉ một năm.

[Bạn đang đọc truyện của Nhân Trí page đăng tại Monkeyd.vn]

Tức Ninh Nguyệt thở dài.

 

Đọc full NỮ CƯỚP BIỂN tại Monkeyd

 

Loading...