Chạm để tắt
Chạm để tắt

Dối lừa - 1

Cập nhật lúc: 2024-07-12 14:12:56
Lượt xem: 448

Một đồng nghiệp của Giang Dịch đã gửi cho tôi một bức ảnh anh ta ôm thư ký của mình: [Chị dâu hãy để mắt đến cô ta.]

Tôi không để bụng, bởi vì Giang Dịch đã cho tôi xem ảnh nhân viên công ty mình.

Giữa một nhóm các cô gái xinh đẹp, cô thư ký ngửa mặt lên trời, nước da ngăm đen, cô ta thực sự không có điểm nào nổi bật cả.

Giang Dịch cũng phàn nàn với tôi không biết bao nhiêu lần về cô thư ký này: "Anh chưa từng thấy người nào có gu ăn mặc tệ vậy, ảnh hưởng đến bộ mặt công ty thật đấy”.

Giọng điệu chán g..hét đó vẫn còn rất mới trong ký ức của tôi.

Nhưng sau đó, anh ta vì cô thư ký đó mà đ..ánh chồng chưa cưới của người ta và bị tạm giam tận 10 ngày.

1

Khi hết thời hạn 10 ngày tạm giam, tôi đến đón Giang Dịch. Hà Mạn, thư ký của Giang Dịch, cũng đang ở cổng đồn cảnh sát. Cô ta nhún vai và đứng ở cửa, có vẻ lẩn tránh khi nhìn thấy tôi.Tôi cụp mắt xuống và phớt lờ cô ta.

Giang Dịch ra khỏi đồn cảnh sát, lập tức chạy đến chỗ tôi, ôm chặt tôi vào lòng: "Thẩm Niệm Sơ, em đến đón anh à, anh rất nhớ em."

Tôi liếc qua vai Giang Dịch và nhìn Hà Mạn. Cô ta nhìn chằm chằm về phía chúng tôi với đôi mắt đỏ hoe, nghẹn ngào và gọi: "Giang Dịch...”

Giang Dịch cứng đờ người, nắm lấy tay tôi, không thèm liếc cô ta một cái, bước đến vệ đường bắt một chiếc taxi: "Chúng ta về nhà trước đi, hôm nay em muốn ăn cơm ở nhà hay là ra ăn ở ngoài?"

“Giang Dịch, Giang Dịch…” Hà Mạn đi theo từng bước, liên tục gọi tên Giang Dịch trong tiếng khóc nức nở, giống như cô ta đã ở giữa tôi và Giang Dịch trong bốn năm qua. Giang Dịch vẫn không thèm để ý, nhưng bàn tay đang ôm tôi đột nhiên siết chặt hơn: "Hay là lát nữa chúng ta đi chợ mua cua đi, em thích ăn không phải sao."

“Giang Dịch…” Hà Mạn vẫn gọi.

"Cô n..gốc àh! Không phải tôi không nghe thấy, mà là tôi cố ý không để ý tới cô! Cô có thể đừng đi theo tôi được không, vợ tôi ở đây, cô không thấy xấu hổ à!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/doi-lua/1.html.]

Giang Dịch không thể chịu đựng được nữa, anh ta quay lại mắng Hà Mạn. Hà Mạn đứng im tại chỗ nhìn Giang Dịch với đôi mắt đỏ hoe, nước mắt lăn dài.

"Em chỉ muốn cảm ơn anh và tặng cho anh sợi dây hộ mệnh này." Cô ta xòe lòng bàn tay ra, trong lòng bàn tay có một sợi dây màu đỏ.

"Tôi nói lại lần nữa, tôi đ..ánh người đàn ông kia không liên quan gì đến cô, chỉ là tôi không thích nhìn đàn ông đ..ánh phụ nữ thôi! Lúc đó, bất kể là ai, tôi đều sẽ giúp. Cô biến đi!”

Giang Dịch dường như không kiềm chế được cảm xúc của mình, ngay lập tức kéo tôi vào trong xe. Tôi nhìn bàn tay đỏ ửng bị anh ta kéo mạnh mà cụp mắt xuống. Hà Mạn không bỏ cuộc, cô ta tiếp tục chạy sau xe chúng tôi. Bác tài thấy vậy liền hỏi chúng tôi: “Người phụ nữ phía sau hình như vẫn tìm anh, có cần dừng xe lại không?”

Giang Dịch cả giận nói: "Không cần! Thích thì cứ để cô ta chạy theo!" Sau đó anh ta nắm tay tôi nói tiếp: “Mua thêm sườn đi, em muốn sườn cháy tỏi hay sườn non chua ngọt?”

Có vẻ như Giang Dịch đang nghiêm túc thảo luận về việc nấu ăn với tôi. Nhưng anh ta không biết rằng ánh mắt mình đã vô số lần dán chặt vào kính chiếu hậu, tay anh ta cũng vô thức xoa xoa mu bàn tay tôi. Đây là hành động Giang Dịch thường làm trong vô thức khi trong dạ bồn chồn.

Tôi cũng nhìn vào kính chiếu hậu, Hạ Mạn vẫn kiên trì chạy theo phía sau xe. Có lẽ là bởi vì chạy quá nhanh, cô ta đột nhiên ngã xuống.

“Dừng lại!” Giang Dịch hét lớn.

2

Trước khi xe dừng lại, cánh cửa bên cạnh đã được mở ra. Giang Dịch sải bước đi về phía Hà Mạn, cửa xe cũng không đóng lại. Trong gương chiếu hậu, tôi nhìn thấy Giang Dịch đỡ Hạ Mạn đang nằm trên mặt đất dậy.

Hà Mạn ngồi xổm ngẩng đầu nhìn Giang Dịch, không biết cô ta nói gì mà cứ khóc mãi. Giang Dịch dừng lại và đưa tay ra để lau nước mắt cho cô ta. Hà Mạn nắm lấy tay Giang Dịch, đeo sợi dây đỏ kia vào tay anh ta. Giang Dịch cũng không có ý định rút tay về.

[Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại Monkeyd.vn
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để động viên team nha. Cảm ơn bạn ]

Tôi quay đầu lại, đóng cửa xe đã mở: "Bác tài, đi thôi!"

Trái tim tôi bỗng nhiên trống vắng.

10 ngày trước, khi tôi nhận được cuộc gọi đó, tôi mơ hồ nhận ra rằng dường như có điều gì đó đã thay đổi giữa tôi và Giang Dịch. Hôm đó, tôi đang làm việc ở công ty thì đột nhiên nhận được cuộc gọi từ đồng nghiệp của Giang Dịch: "Tổng giám đốc Giang xảy ra chuyện rồi, chị dâu mau tới đây đi!"

Tim tôi như ngừng đập, tôi xin phép lãnh đạo và đi thẳng đến công ty của Giang Dịch. Khi đến nơi, tôi thấy Giang Dịch đang đè một người đàn ông xuống đất và đ..ánh anh ta.

Tôi chưa bao giờ nhìn thấy sự tức giận và đ..iên tiết như vậy trên khuôn mặt của Giang Dịch, cứ giống như một người khác vậy.

Người đàn ông bị đè trên mặt đất đã bị đ..ánh đến chảy m.á.u và không thể động đậy. Nhưng nắm đ.ấ.m của Giang Dịch vẫn không dừng lại. Nếu Giang Dịch tiếp tục đ..ánh, e rằng sẽ có chuyện xấu xảy ra.

Tôi đứng bên cạnh gọi Giang Dịch nhưng anh ta dường như không nghe thấy. Tôi chỉ có thể đi tới và gọi: “Giang Dịch, anh đừng đ..ánh nữa.”

“Tránh ra!” Giang Dịch đẩy tôi ra. Tôi mất cảnh giác và ngã xuống đất, khuỷu tay và đầu gối bầm tím, cơn đau khiến nước mắt tôi trào ra. Vừa định đứng dậy, liền nhìn thấy Hà Mạn đang khóc chạy ra khỏi đám đông.

Loading...