Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

ĐỜI ĐỜI KIẾP KIẾP YÊU EM - Chương 795

Cập nhật lúc: 2024-09-30 15:54:39
Lượt xem: 1

Trong căn phòng u ám, ánh đèn mờ mịt, Thẩm Hi Xuyên giống như một con ch.ó mắc lỗi quỳ ở đó. Cửa phòng mở ra, một người phụ nữ trung niên đi vào.

“Cái đồ được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều!” Người phụ nữ trung niên lạnh lùng nói, đi tới ngồi xuống sô pha, “Coi tiền của chúng ta là nước cho ngươi đổ đi như vậy sao? Một buổi tối, ngươi tiêu 1.500 vạn. Nếu là ngươi tiêu để mua cái đống đồ vật kia về trưng bày thì cũng coi như không đi, ngươi lại quyên góp cho hoạt động từ thiện của Diệp Kiều, cái này gọi là gì? Tặng áo cưới cho cô ta sao? Tiền là của chúng ta, sao lại dùng để mua thanh danh cho cô ta?!”

Thẩm Hi Xuyên quỳ trên mặt đất, dùng đầu gối lết tới trước mặt Quách Mỹ Anh, giống như chó ôm chân bà ta, “Chị Anh, tôi sai rồi.”

Quách Mỹ Anh đưa tay bẹo má hắn, “Ai dô, cái gương mặt này cũng nát rồi. Từ đầu tới chân ngươi chỗ đó là đáng giá nhất, cũng bị ngươi làm cho hỏng rồi.”

Bà ta tức giận muốn đá văng hắn ra, nhưng Thẩm Hi Xuyên thì ôm chặt lấy, nhẹ nhàng vuốt ve.

Người phụ nữ đang tuổi hồi xuân nào có chịu được như vậy, hơi thở lập tức trở nên nặng nề.

“Cái vật nhỏ của ngươi, chỉ có một ưu điểm duy nhất, đủ rẻ mạt. Rẻ mạt đến hợp khẩu vị người khác!” Quách Mỹ Anh nghiến răng nói, rồi nằm xụi lơ trên sô pha, hưởng thụ sự hầu hạ của Thẩm Hi Xuyên.

“Diệp Kiều đó cũng không giống như chủ nhân. Ngươi bị cô ta bẫy, cũng không thể trách ngươi được.”

“Đúng vậy, chị Anh anh minh. Khi nào chúng ta ra tay đối phó với cô ta?!” Thẩm Hi Xuyên nhỏ giọng nói, ngón tay thon dài vẫn vuốt ve những điểm nhạy cảm của bà ta.

“Chờ sau khi ta có được cổ phần của bà lão kia xong, ta sẽ không sợ ai nữa. Đến lúc đó, sẽ nuốt trọng công ty.” Quách Mỹ Anh nhắm hai mắt, dựa người vào sô pha, vừa hưởng thụ sự hầu hạ của Thẩm Hi Xuyên vừa đắc ý nói.

“Chị Anh, chị nhất định phải giúp em g.i.ế.c c.h.ế.t Diệp Kiều. A Xuyên hôm nay bị cô ta bắt nạt thật thảm.” Thẩm Hi Xuyên được đà lấn tới, trong giọng nói còn mang theo vẻ làm nũng.

“Còn không phải do các người quá khoe khoang sao? Còn cái con gà rừng kia nữa, cô ta là ai? Cô ta có quan hệ gì với ngươi?” Quách Mỹ Anh phẫn nộ hỏi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/doi-doi-kiep-kiep-yeu-em/chuong-795.html.]

“Con gà rừng đó là Lý Vận, trước kia là bạn bè của em, là đối thủ một mất một còn với Diệp Kiều. Em để cô ta ở bên cạnh là vì muốn đối phó với Diệp Kiều. Cái loại đê tiện này, xách giày cho em em còn ngại bẩn, chị đừng để ý. Sớm muộn gì em cũng khiến cô ta c.h.ế.t chắc.” Thẩm Hi Xuyên vội giải thích, dáng vẻ không khác gì một thái giám.

“Cho thằng nhóc cậu cũng không dám có tâm địa gì khác.” Quách Mỹ Anh cười lạnh.

*

Bốn đứa trẻ ngủ trên 2 cái giường tầng như trong doanh trại.

Đêm hôm khuya khoắt, Diệp Kiều cầm tăm bông giúp mấy đứa trẻ đang ngủ say sát trùng về thương.

Đều là do chúng đánh nhau mà bị thương.

Cố Diệp Phi

Lục Tiểu Vũ nằm ở giường dưới. Dáng ngủ của cô nhóc vô cùng xấu, nằm ngửa trên giường, chân tay giang rộng, không có chút dáng vẻ gì của con gái. Khuôn mặt nhỏ lúc trước còn không nhìn thấy, hiện giờ vì bôi thuốc mà lại nhìn thấy được.

Mộc Mộc ngủ ở giường dưới tầng bên cạnh. Khả năng thích ứng của cậu nhóc này thật mạnh, vừa mới tới đã có thể hòa nhập với 3 đứa còn lại. Một mình ngủ ở một nơi xa lạ cũng ngủ rất ngon. Trên khuôn mặt nhỏ trắng trẻo của cậu nhóc cùng với cẳng chân đều có vết thương.

Bắp cải nhỏ ngủ phía trên Mộc Mộc. Cô cũng bôi thuốc cho cậu nhóc. Lãnh Dao và Lão Thái đều làm cha mẹ tốt, mới rồi Bắp cải nhỏ cũng là hai người đưa tới. Cha mẹ của Lão Thái cũng ở đại viện này, nhưng mà Bắp cải nhỏ lại như hình với bóng với Lục Tiểu Vũ, còn thân hơn chị em ruột.

Cuối cùng, cô mới nhìn tới Lục Tiểu Cổn. Nhìn con trai đang ngủ say, ánh mắt cô tràn ngập yêu thương.

Cậu nhóc giống hệt như tưởng tượng trước kia của cô, kiêu ngạo, lạnh lùng, bá đạo.

Chiếc tăm bông mang theo thuốc mới chạm đến vết thương trên má, mí mắt cậu giật giật nhưng không có mở mắt, “Lục Tiểu Cổn, cho đến giờ mẹ vẫn còn nhớ rõ lúc con không ngừng gọi mẹ.”

Loading...