Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

ĐỜI ĐỜI KIẾP KIẾP YÊU EM - Chương 1399

Cập nhật lúc: 2024-10-04 14:00:09
Lượt xem: 0

Tiêu Đề: Cô cũng có phải là cái gì của cậu đâu!

Hạ Hòa vừa mới ngồi xuống thì nhìn thấy tin nhắn mới nhất cậu gửi tới, không khỏi “hahaha”!

Cậu tưởng là cô bị cậu mắng mà buồn, còn dỗ dành cô, đồng ý giúp cô.

Vừa rồi cô còn sợ cậu không chịu đồng ý, đang nghĩ cách làm sao để thuyết phục cậu đây này!

Bên hồ Đại Minh: Tôi vừa đi ăn mì tôm, cậu chờ đó, tôi hỏi thời gian địa điểm cụ thể một chút.

Tiếng “thịch thịch thịch” vang lên, trái tim nhỏ bé của Dạ Thất nhảy nhót điên cuồng, thấy cô trả lời, cậu thế mà lại kích động vô cùng, nhưng thấy cô gửi tới một câu không mặn không nhạt, cậu lại ngơ mặt ra!

Tóm lại là cô ta có buồn không!

Giận!

Cậu thế mà lại dễ dàng đồng ý với cô như vậy!

Dạ Thất ảo não rút ra một điếu thuốc ngậm lên miệng, nhớ lại lúc nằm viện, người phụ nữ c.h.ế.t bầm này suốt ngày tới bắt cái chuyện cậu hút thuốc, cậu sửng sốt một chút, nhưng vẫn châm lửa!

Hừ! Càng muốn hút!

Cô cũng có phải là cái gì của cậu đâu!

Người anh em tốt kia của Triệu Nghị Thần tên là Cương Tử, cũng là một người bạn trong nhóm bọn họ, cô hỏi đối phương về thời gian địa điểm, còn nói là sẽ dẫn bạn trai đến.

Cương Tử trả lời thời gian địa điểm, cô lại trả lời Khả Khả.

Bây giờ, Triệu Nghị Thần chửi bới cô trước mặt bạn bè như thế nào, cô đã không còn cảm giác gì rồi, chỉ có chán ghét, chỉ muốn xé nát bộ mặt dối trá của anh ta!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/doi-doi-kiep-kiep-yeu-em/chuong-1399.html.]

Ông nhỏ Thất: Đây là lần cuối cùng, sau này nếu tôi mà còn giúp cô nữa thì tôi sẽ là chó!

Hạ Hòa cười cười, bưng mì tôm qua, mở nắp ra, cô đói quá rồi, vội vàng lấp đầy bụng, lại không tiện đánh chữ, thế là dứt khoát gọi video để nói chuyện.

Dạ Thất thấy cô gọi video tới thì hoảng hốt, vô thức muốn đi mặc quần áo, nhưng bên tai lại vang lên giọng nói ma quỷ kia, lập tức nhấn chấp nhận.

Đêm hôm khuya khoắc, cậu vừa mới tắm xong, cô vừa mới tỉnh ngủ, cậu đang để cơ thể trần truồng hút thuốc lá, cô nằm úp sấp trên bàn máy tính ăn mì tôm.

Cố Diệp Phi

Cho dù hình ảnh không quá rõ ràng, nhưng khuôn mặt của chàng trai rất dễ nhìn, 360 độ không góc chết, vừa vặn có thể thấy bả vai, xương quai xanh…của cậu phơi bày ra ngoài…

Nhìn “bên hồ Đại Minh” trông như người không chịu khói lửa nhân gian đang ăn mì tôm trong video, Dạ Thất hơi há hốc mồm, nghĩ cô cũng đang nhìn mình, thế là vô thức dùng khăn tắm bao bọc kỹ càng tấm thân lồ lộ của mình, lại cảm thấy mình thật nhát gan!

Hạ Hòa là một bác sĩ, tố chất tâm lý rất tốt, gọi video với Dạ Thất như vậy, cô không thấy ngượng ngùng gì cả.

“Đêm hôm khuya khoắc ăn mì tôm, mập c.h.ế.t cô!”. Dạ Thất phá vỡ sự im lặng giữ hai người, ghét bỏ nói.

“Tôi trực ca đêm về, ngủ mấy tiếng, giờ mới tỉnh, bị đói!”. Cô thản nhiên trả lời, tiếp tục ăn.

“Cũng không biết đường mà nấu một tí, cho thêm cái trứng gà, xúc xích gì đó, không biết ăn chút nào!”. Dạ Thất lại ghét bỏ nói.

“Tôi không để ý việc ăn uống lắm. Đúng rồi, tôi vừa hỏi, thứ sáu này bảy rưỡi tối, Cashbox, chỗ gần sân vận động, thứ sáu trùng hợp tôi không trực!”. Cô ăn một miếng lớn, sau đí bình tĩnh nói.

“Cô định tiêu diệt tên khốn đó thế nào?”. Dạ Thất nghiêm túc hỏi.

“Sau khi trở về từ nước T, tôi nghe nói tên khốn kia đã sớm câu được một người phụ nữ, tôi vẫn không biết. Tôi đến tìm người phụ nữ đó để cho cô ta biết bộ mặt thật của Triệu Nghị Thần, nhưng mà cô ta nói cô ta không để bụng những chuyện này, cô ta xem tên khốn kia như con ch.ó cô ta nuôi. Trong nhóm chúng tôi không ai biết chuyện của Triệu Nghị Thần và cô gái kia, Triệu Nghị Thần ở trước mặt bọn họ vẫn là hình tượng một người bạn trai tốt đủ tiêu chuẩn, bây giờ bọn họ đều tưởng tôi ngoại tình, tôi có lỗi với anh ta”. Hạ Hòa nhìn camera, rất bình tĩnh nói.

Dạ Thất lại không bình tĩnh, tỏ vẻ phẫn hận và bất lực: “Hạ Hòa! Cô là heo à?! Trên đời này sao lại có thể có người phụ nữ ngu xuẩn như cô chứ?! Mắt cô bị gì thế?!”

Hạ Hòa lại cười, ăn một miếng mì lớn: “Đúng vậy, tôi ngu xuẩn. Bị anh ta lừa hơn mười mấy năm!”

Loading...