Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Đoạn xá ly - Chương 1

Cập nhật lúc: 2024-05-28 22:14:46
Lượt xem: 481

Tên truyện gốc: 断舍离

Tên truyện edit: Đoạn xá ly ( Phần 1/3)

Tác giả: 绿竹青青

Editor : Đồng Đồng

Raw : Tao Yan 

VUI LÒNG KHÔNG CMT NHÀ DỊCH TRÙNG 

KHÔNG REUP DƯỚI MỌI HÌNH THỨC 

HÃY LỊCH SỰ VÀ TÔN TRỌNG CÔNG SỨC CỦA EDITOR

CẢM ƠN CÁC CẬU RẤT NHIỀU 

 

Phu quân ta đón vị biểu tỷ mới hưu phu về ở cùng.

 

Trước mặt ta, hắn mắng nàng ta là đồ già mồm cãi láo.

 

Nhưng sau lưng ta, bọn họ lại lén lút ôm nhau dưới gốc cây lê, tình ý dạt dào.

 

Sau khi bị ta phát hiện, hắn lại ôm ta mà nói:

"Kiều Kiều, ta chỉ cảm thấy nàng ta rất đáng thương thôi, muốn cho nàng ấy một gia đình. Nàng hãy thành toàn cho ta đi."

Được thôi, ta sẽ thành toàn cho các ngươi.

Cầu mong cho các ngươi sống không thấy mặt nhưng c/h/ế/t chôn chung huyệt.

 

1.

 

Vẻ mặt Tiêu Dực đầy sự chán ghét và thiếu kiên nhẫn.

"Kiều Kiều, nếu biểu tỷ mà hiểu chuyện được bằng nửa nàng thôi thì ta sẽ không chán ghét cô ta như thế."

 

Ta rũ mắt uống trà, chung trà trong tay rất ấm áp nhưng tay ta lại lạnh đến phát run.

Tiêu Dực vẫn đang tự làm bẩn một mình:

 

"Nhưng mà bây giờ nhà biểu tỷ không còn ai cả, coi như nể mặt của cô mẫu ta, cũng không thể mặc kệ sự sống c.h.ế.t của nàng ta được."

 

Chợt hắn nhận ra ta không tiếp lời, lúc này mới nhìn về phía ta, hỏi ta có chuyện gì thế.

 

Ta nói không sao, bảo hắn cứ tiếp tục đi.

 

"Kiều Kiều," Hắn ngồi xổm xuống trước mặt ta, ánh mắt tràn ngập yêu thương dịu dàng, "Sau này mỗi năm chúng ta cho cbiểu tỷ 1000 lượng bạc được không? Cũng coi như là hết tình hết nghĩa với nàng ấy rồi."

 

Ta thở dài.

 

Nếu như trước đây, nghe hắn nói như vậy, chắc chắn ta sẽ tìm cách hòa giải, khuyên bảo hắn rằng biểu tỷ cũng không dễ dàng gì, bị phu hưu*, chúng ta là những người thân duy nhất của cô ta.

 

*Chồng bỏ, hủy bỏ hôn nhân

 

Nhưng ngày hôm nay, cho dù có giả vờ đi chăng nữa thì ta cũng không có cách nào thốt ra những lời nói đó được.

 

Còn Tiêu Dực, sao ở trước mặt ta thì hắn có một bộ mặt khác, sau lưng ta lại là bộ mặt khác được nhỉ?

 

Đúng lúc này, nha hoàn đỡ biểu tỷ thướt tha bước vào.

 

Mặc dù biểu tỷ không quá xinh đẹp, tính cách cũng rất yếu đuối, ngay cả khi nói chuyện với cô ta cũng phải cẩn thận. Nếu nói lớn một chút thì sợ biểu tỷ sẽ suy nghĩ quá mức, ngồi rơi nước mắt cả ngày không ăn không uống.

 

Ta rất thương nàng ta, mỗi khi nói chuyện cùng, ta luôn cố gắng kiềm chế tông giọng của mình vì lo sẽ làm nàng ta sợ hãi.

 

"Kiều Kiều," Biểu tỷ nhỏ giọng gọi tôi, vẻ mặt ngại ngùng, "Ta vẫn còn của hồi môn, không cần mọi người đưa tiền cho ta. Ta ở đây thôi cũng đã gây rất nhiều rắc rối cho mọi người rồi."

 

"Người đang có ý gì thế?" Tiêu Dực đột nhiên đứng dậy mắng to, "Chẳng lẽ nhà chúng ta lại không có chút tiền đó cho ngươi sao? Nếu chuyện này mà đồn ra ngoài thì người khác còn tưởng rằng Kiều Kiều đối xử tệ bạc với ngươi nữa đấy!"

 

"Ta, ta..." Biểu tỷ khóc nấc lên, vội vàng muốn giải thích nhưng lại không thể nói rõ ràng, "Ý của ta không phải vậy."

 

Tiêu Dực xua tay, cực kỳ mất kiên nhẫn.

 

"Nếu đã thu dọn đồ đạc xong rồi thì mau đi đi thôi."

 

Biểu tỷ khóc lóc chạy đi nhưng Tiêu Dực không đuổi theo 

 

"Chẳng phải nàng vẫn muốn chèo thuyền ở hậu viện sao?" Tiêu Dực dắt ta ra cửa, "Hôm nay chỉ có hai người chúng ta thôi, sẽ không có ai quấy rầy chúng ta nữa."

 

Thời tiết tháng 3, nắng vừa phải và gió cũng rất ấm áp.

Ta im lặng đánh giá Tiêu Dực, cố gắng lập lại những ký ức đã qua. Từ khi nào hắn trở thành người như vậy.

 

Tiêu Dực cực kỳ hứng thú, còn mang theo cả cần câu, nói là đêm nay muốn tự tay làm món đầu cá sốt ớt mà ta yêu thích nhất cho ta.

 

Ta thấy hơi mệt mỏi, dựa người vào mép thuyền, ngón tay lướt trên mặt nước...

 

"Nhị thiếu gia," Lão ma ma hầu hạ biểu tỷ đứng ở trên bờ nôn nóng dậm chân, "Cô nương ngồi xe ra khỏi thành, không ngờ ngựa phát điên chạy đi, xe ngựa bị lật rồi!"

 

Tiêu Dực đột ngột đứng dậy: "Bà nói gì cơ? Nàng ấy có bị thương không?"

Vì hắn đứng dậy quá nhanh khiến con thuyền nhỏ mất thăng bằng, ta bất cẩn ngã khỏi thuyền và rơi vào hồ nước.

 

Chìm sâu trong hồ nước lạnh lẽo, ta trơ mắt nhìn Tiêu Dực mất hồn mất vía chèo thuyền vào bờ, vừa bò vừa vội vàng chạy đi.

 

Nước hồ, lạnh quá...

 

2

 

Ta sắp bị ngạt chớt, lại được gia đinh bên bờ cứu lên.

Nước hồ quá lạnh, buổi chiều ta liền phát sốt rất cao

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/doan-xa-ly/chuong-1.html.]

 

Uống thuốc rồi ngủ thẳng đến sáng ngày thứ hai ta mới hạ sốt tỉnh lại, Xảo Ngọc trông coi ta, khóc nức nở

 

"Nhị thiếu gia đi từ tối hôm qua, chưa có trở về."

 

Xảo Ngọc còn nói, hôm qua Tiêu Dực cầm lệnh bài, tự mình đi vào trong cung xin ngự y cho biểu tỷ xem bệnh.

 

"Phu nhân, nhị thiếu gia đây là có ý gì, luôn miệng nói chán ghét biểu cô nãi nãi, nhưng hành động lại không giống như thế?"

 

Đúng vậy, làm sao mà giống được chứ?

Hôm qua ta trong nước, nghĩ đến một chuyện.

 

Tiêu Dực hắn, vì cái gì chán ghét biểu tỷ nhỉ?

 

Cho tới nay ta đều coi là hắn xem thường biểu tỷ, lúc trước nàng gả cho quận vương phủ, không màng thể diện, hắn cho rằng biểu tỷ là một nữ tử ham hư vinh .

 

Cho tới giờ khắc này, ta bỗng nhiên nghĩ đến một loại khả năng, Tiêu Dực hắn chán ghét biểu tỷ, có phải là yêu mà không được, vì yêu sinh hận?

 

"Xảo Ngọc" Ta phân phó nàng đi điền trang bên ngoài, tìm Tiêu lão gia nô nghe ngóng quá khứ của Tiêu Dực cùng biểu tỷ

 

Xảo Ngọc cũng không nghĩ tới điểm ấy, kinh ngạc không thốt ra lời.

Không trách nàng kinh ngạc, bởi vì Tiêu Dực ngụy trang quá tốt.

Ai có thể nghĩ được, nhị thiếu gia Định an Hầu phủ, sẽ cùng biểu tỷ từng bị hưu có dây dưa?

 

Phàm là hắn còn có kiêu ngạo cùng tự tôn, cũng sẽ không làm mấy chuyện vô sỉ khiến người khác bàn tán như vậy

 

Xảo Ngọc đi, Tiêu Dực trở về.

Hắn về rất gấp, trông thấy ta trắng bệch mặt, lập tức đỏ cả vành mắt, "Kiều kiều, nàng làm sao không cẩn thận như vậy? Hiện tại khá hơn chút nào không? Uống thuốc đi. Đại phu nói như thế nào?"

 

Nhìn gương mặt trước mắt này, nghĩ tới thời gian hai năm chúng ta ngọt ngào, nhất thời lại phảng phất giống như cách xa cả một khoảng thời gian dài.

 

Chúng ta là thanh mai trúc mã, hắn là nhị thiếu gia Định an Hầu phủ, ta là Tam tiểu thư Tuyên bình Hầu phủ, trai tài gái sắc môn đăng hộ đối, còn chưa thành thân liền đã là giai thoại.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

 

Sau khi thành thân và được trưởng bối cho phép, ta cùng hắn mở phủ riêng cùng sống cuộc đời hạnh phúc

 

Hắn đối với ta cũng rất tốt, cẩn thận quan tâm, tất cả mọi người cảm thấy chúng ta rất hạnh phúc.

 

Nếu như không phải biểu tỷ đến, ta những tưởng chúng ta có thể hạnh phúc mãi mãi

 

"Không phải ta không cẩn thận rơi xuống nước, là ngươi đem ta ném xuống nước, Tiêu Dực." Ta nhàn nhạt nhìn hắn. 

Sắc mặt của hắn tức thời cứng đờ, mím môi, "Ta, ta không có chú ý, thật xin lỗi."

Bởi vì ngươi nghe được biểu tỷ bị thương, lo lắng đến ba hồn bay bảy phách bay mất

Quên ta trên thuyền, cũng nghe không được tiếng ta rơi xuống nước

Ta nhắm mắt lại, không muốn cùng hắn nói chuyện.

 

"Ta mệt mỏi, ngươi cũng bận rộn một ngày một đêm rồi, đi nghỉ ngơi đi."

 

"Kiều kiều, biểu tỷ nàng ấy bị thương rất nặng, ta là nhất thời nóng vội." Tiêu Dực nóng lòng giải thích, "Ta cam đoan với nàng, tuyệt đối không có lần sau."

 

Ta không nói chuyện, mãi đến khi Tiêu Dực luống cuống tay chân giúp ta lau nước mắt, ta mới ý thức được ta đang khóc.

 

"Nàng đừng khóc, ta nhận lỗi với nàng, ta sai rồi" Tiêu Dực nắm lấy tay của ta, tự tát lên mặt hắn.

 

"Nàng đánh ta, chỉ cần nàng có thể nguôi giận, nàng bắt ta làm cái gì đều được."

 

Một ngày này, Tiêu Dực vẻ mặt hốc hác, một mực canh giữ ở cạnh giường của ta, ngoài cửa, ma ma hầu hạ biểu tỷ đến, đi vòng vo bảy tám lần, Tiêu Dực vẫn ngoảnh mặt làm ngơ.

 

Tận đến chạng vạng tối khi thấy ta đã ngủ mới ra ngoài, cùng ma ma của biểu tỷ hắn nói thì thầm

 

 "Đại phu nói nàng ấy thân thể yếu đuối, cần chút nhân sâm thượng hạng bồi dưỡng."

 

"Cứ mua loại tốt nhất cho nàng ấy”

 

"Hiệu thuốc nào có nhân sâm thượng hạng đâu, cùng lắm chỉ mấy chục năm. Nhị thiếu gia, nếu không...... Ngài về trong Hầu phủ lấy đi, trong tay lão phu nhân có nhân sâm trăm năm."

 

Tiêu Dực không nói gì.

Ta biết nhân sâm kia, vốn là Hoàng hậu nương nương thưởng cho ta sau đó mẫu thân hắn sinh bệnh ta lại cầm đến Hầu phủ tỏ lòng hiếu kính.

Mẫu thân không có khả năng đem nhân sâm kia chuyển cho biểu tỷ ăn.

Huống chi, mẫu thân xưa nay đều không thích biểu tỷ, nếu không, biểu tỷ cũng sẽ không buông tha Hầu phủ, mà lại đến ở nhà chúng ta.

Nhưng ta đã tính sai.

 

Sáng sớm ngày thứ hai, đại tẩu đến thăm ta, thì thầm với ta: "Muội cùng ta tuy là chị em dâu, nhưng tình như tỷ muội, có mấy lời ta không nói lại cảm thấy có lỗi với ngươi."

 

Ta mơ hồ đoán được, nhưng lại không thể tin được.

"Ngươi sinh bệnh thì uống thuốc, nhưng nhân sâm kia đã đưa cho mẫu thân, sao lại đòi về?

 

"Mẫu thân không nói gì, nhưng đến cùng có chút không vui.

"Về sau muội thiếu gì cứ nói với ta một câu, nếu ta hiện không có cũng có thể về nhà ngoại tìm cho muội."

 

Ta vừa thẹn lại giận, tức giận đến n.g.ự.c đau nhức.

Tiêu Dực hắn vì cho biểu tỷ bồi bổ, lại dám lấy ta ngụy trang, muốn đòi cây nhân sâm kia

 

Hắn đúng là không để cho ta chút mặt mũi nào

"Đại tẩu, " Ta cầm tay đại tẩu,

"Việc này ta không biết, nhân sâm cũng chưa nuốt vào trong bụng."

 

Đại tẩu kinh ngạc mà nhìn ta.

"Người đừng lộ ra ngoài, việc này ta tự có sắp xếp." Ta căn dặn nàng.

Loading...