Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

ĐOÀN SỦNG THÌ SAO? CHỚ ĐỤNG TỚI ĐẠI TIỂU THƯ ĐIÊN - Chương 14 - 15

Cập nhật lúc: 2024-08-10 14:57:04
Lượt xem: 1,229

Chương 14

"Chát—"

Tiếng động chói tai vang lên.

Tô Nhược Nhược sờ lên gương mặt sưng tấy dữ dội, trong mắt tràn ngập vẻ ngạc nhiên.

Cô ta không thể tin được, Lâm Tử Ninh lại đánh mình.

Không chỉ đánh mình, Lâm Tử Ninh còn ấn cả khuôn mặt xinh đẹp của cô ta vào chiếc bánh sô cô la mới mua.

Chiếc bánh là do tôi yêu cầu Lâm Tử Ninh mua, là yêu cầu thứ hai của tôi dành cho Lâm Tử Ninh.

"Hôm nay là sinh nhật Nhược Nhược, thấy em vừa xuất viện thì chắc hẳn rất vui. Mua một chiếc bánh thật xinh đẹp làm quà tặng cô ấy đi. Con gái thường thích những bất ngờ như thế này."

Bất ngờ hay kinh hoàng, còn tùy thuộc vào biểu hiện của Tô Nhược Nhược.

Và cô ta chưa bao giờ khiến tôi phải thất vọng.

Rất nhanh sau đó, Tô Nhược Nhược la hét:

"Máu! Máu!"

Chiếc bánh Lâm Tử Ninh mua có ba tầng, loại bánh này thường dùng một thanh trụ chống đỡ phần tạo hình ở giữa.

Vừa rồi nó ấn cả mặt của Tô Nhược Nhược vào đấy.

May mà không ch//ọ/c m//ù mắt, chỉ làm xây xát mũi.

Tô Nhược Nhược vô thức nhìn về phía Lương Tư Việt, cố gắng tìm kiếm sự giúp đỡ từ anh ta.

Tuy nhiên, đôi mắt bị kem che mờ khiến cô ta không nhìn thấy tia khinh khỉnh thoáng qua trong mắt Lương Tư Việt.

Biểu hiện này của Lương Tư Việt nằm ngoài dự đoán của tôi.

Dù sao thì, lần gặp lại của Tô Nhược Nhược và Lương Tư Việt kém phần xúc động và cảm động so với kiếp trước.

Lần này, cô ta mang một món nợ khổng lồ, lại vướng vào chuyện lùm xùm với đàn ông, ngay cả những trò ngốc nghếch trước đây của cô ta cũng chẳng còn đáng yêu.

Lương Tư Việt là một người ưu tú được giáo dục theo phong cách hiện đại, thực dụng và là con buôn khôn khéo..

"Bà Trần, nhanh đưa Tô tiểu thư xuống xử lý vết thương."

Sau khi bà Trần đưa người đi, tôi giáo huấn Lâm Tử Ninh đàng hoàng.

Tất nhiên, mục đích không phải để dạy bảo Lâm Tử Ninh, mà là mượn chuyện này để mắng người.

Lâm Tử Ninh nhìn Lương Tư Việt, không nhịn được chế nhạo:

"Ra là anh Tư Việt thích cô giúp việc này đến vậy, vậy thì giúp cô ta trả luôn món nợ mắc ở nhà họ Lâm đi. Không phải anh Tư Việt thiếu tiền chứ? Hay là ân cứu mạng không đáng để anh tốn nhiều tiền như vậy?"

Lương Tư Việt là đàn ông.

Đàn ông ghét nhất bị người khác coi thường.

Bị Lâm Tử Ninh kích động, anh ta không nhịn được tức giận.

"Được! Nhược Nhược theo anh đi!"

Lương Tư Việt ném lại một tấm thẻ ngân hàng, rồi dẫn Tô Nhược Nhược rời đi.

Thật là một gã đàn ông ngu xuẩn, tự tay dâng cho mình bia mộ.

Lâm Tử Ninh nhìn bóng dáng hai người đi xa mà ngẩn ngơ, tôi khuyên nhủ cậu ta:

"Tử Ninh, hôm nay cậu không nên kích động như vậy! Làm thế chẳng phải là đẩy Tô Nhược Nhược về phía người khác sao?"

"Nhưng mà chị, em không thể chịu được cảnh chị bị người khác ức hiếp."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/doan-sung-thi-sao-cho-dung-toi-dai-tieu-thu-dien/chuong-14-15.html.]

Lâm Tử Ninh ngoan ngoãn nằm trên đầu gối của tôi, vô cùng nghiêm túc nói.

"Đừng lấy chị làm cớ để thoả mãn cơn tức giận của em."

Tôi trích tiền trong thẻ ngân hàng để trả hộ Tô Nhược Nhược món nợ mà cô ta mắc nợ,

"Chị đối với Lương Tư Việt không có tình cảm."

Lâm Tử Ninh định phản biện điều gì đó.

Nghe vậy, đôi mắt anh ta sáng lên trong chớp mắt.

Chương 15

Nhờ có sự giúp đỡ của Tô Nhược Nhược, thời gian gần đây Lương Tư Việt bận túi bụi, không có thời gian xử lý công việc kinh doanh.

Gia tộc họ Lâm tiếp nhận được nhiều tài sản của gia tộc họ Lương, giá trị thị trường tăng vọt, nhất thời chiếm thế độc quyền.

Người cha của tôi đang đi nghỉ ở Maldives đã vội vã chạy về, mở miệng ra là đòi một triệu.

"Một triệu, nhà họ Lâm không thiếu số tiền này, tuy nhiên, tại sao ông lại nghĩ, ông xứng đáng để nhận số tiền này?"

Tôi gõ ngón tay lên mặt bàn, quan sát "người cha" đang ở trước mặt.

"Con nhóc ranh này, thật sự là vô pháp vô thiên, con có biết ta là cha của con không, trên đời này có đứa con gái nào lại nói chuyện với cha mình như vậy! Có vẻ ta thật sự phải thay mẹ con đã mất dạy dỗ con cho ra dáng rồi."

Vừa nói, ông ta vừa điên cuồng lao về phía tôi.

Chỉ là, bản thân ông ta đã bị t.ì.n.h d.ụ.c và rượu ngâm rượu mục nát.

Tôi chỉ nghiêng người né tránh, ông ta đã ngã sõng soài xuống đất.

Nỗi đau khiến ông ta rên rỉ thảm thiết.

Nhưng ông ta vẫn không có chút ý thức nào, tiếp tục nổi trận lôi đình với tôi:

"Đồ con hoang, mày dám tránh?"

"Người cha kính mến của tôi, ngoài việc dám tránh, tôi còn chuẩn bị sẵn một món quà lớn cho ông nữa."

Tôi cười ném vỡ đồ sứ xuống đất.

Những tên xã hội đen cho vay đã được sắp xếp từ trước lần lượt bước vào.

Đúng vậy, vay nặng lãi.

Người cha này của tôi rất kiêu ngạo và đa nghi, lại tự cho mình có một bộ túi da đẹp, xem thường phụ nữ.

Cả đời này ông ta chỉ có một việc làm được, đó chính là lấy lòng mẹ tôi - một người phụ nữ ngốc nghếch, mới có được tôi và Lâm Tử Ninh.

Sau khi mẹ tôi mất, ông ta bắt đầu ăn chơi sa đọa, đi khắp nơi tìm kiếm bóng dáng của mối tình đầu.

Tô Nhược Nhược chính là con gái của mối tình đầu đó.

Kiếp trước, ông ta dành tình yêu của mình cho Tô Nhược Nhược một cách vô điều kiện.

Mặc dù vậy, cũng không thể che giấu được những suy nghĩ đen tối của ông ta.

Vì vậy kiếp này, tôi đã chuẩn bị cho ông ta một món quà lớn.

Tôi đã cứu một cô gái đang cùng đường.

Tôi xuất tiền, cô ta ra sức.

Cô ta tuân theo kế hoạch của tôi, phẫu thuật thẩm mỹ để trở thành bộ dáng Tô Nhược Nhược, từng bước từng bước cùng người cha này đi đến vực sâu đã được đào sẵn.

Chỉ trong vòng ba tháng, ông ta đã thua sạch tiền.

Sau đó, từng bước một đi vào hố đen cho vay nặng lãi không có đáy.

 

Loading...