Chạm để tắt
Chạm để tắt

Đố kỵ - Chương 3

Cập nhật lúc: 2024-06-08 16:23:47
Lượt xem: 5,701

7

 

Tôi ngay lập tức đóng băng tại chỗ.

"gi người?"

Hiệu trưởng Trương vội vàng lấy cho tôi một chậu nước.

“Khi chúng tôi còn trẻ, pháp quyền chưa như bây giờ, sự kiểm soát trên núi đã lỏng lẻo nên Trình Tử Lê không phải chịu trách nhiệm gì trước pháp luật.”

Ông nội của Trình Tiểu Nga hóa ra là Trình Tử Lê.

 

Hiệu trưởng tiếp tục.

"Vì nghèo nên hắn đã bắt cóc một gia đình ba người. Sau khi ăn hết đồ ăn của họ, hắn c.h.ặ.t x.á.c họ thành nhiều mảnh. Đứa nhỏ nhất mới hai tuổi."

 

Tôi run rẩy toàn thân.

Chẳng trách vừa rồi ánh mắt lạnh lùng của Trình Tử Lê lại khiến người ta rợn cả người.

“Sau này không ai báo cảnh sát à?”

"Báo cái gì mà báo? Chuyện xảy ra đã nhiều năm như vậy, chứng cứ không còn, nhân chứng đều đã ch từ lâu, sau này tôi mới nghe được."

 

Đang nói chuyện, hiệu trưởng đột nhiên nhắc nhở tôi.

“Tôi nói cho cậu biết, bởi vì cậu còn trẻ, sẽ không ở đây bao lâu, cậu không được nói cho người khác biết. Trình Tử Lê trước đó đã nói, hắn đã gi ba người, không ngại gi thêm mấy người nữa. Tôi hiện tại nói cho cậu biết cũng đã là mạo hiểm rồi đấy, cậu hiểu không?"

 

Tôi gật đầu ngơ ngác.

 

Thì ra đây là lý do tại sao hiệu trưởng lại lo lắng khi nhắc đến Trình Tiểu Nga như vậy.

Gặp một chuyện đe dọa đến tính mạng thì hẳn là phải trốn càng xa càng tốt.

 

"Có một điều tôi vẫn không lắm, hiệu trưởng. Biết ông nội của em ấy là loại người như vậy, tại sao học sinh trong trường vẫn dám bắt nạt Trình Tiểu Nga?"

“Ở ngọn núi lớn này chỉ có một trường tiểu học, tiếp nhận trẻ em của  hơn chục thôn trong bán kính hơn mười dặm, luôn có người không biết, hiểu không?”

 

Hiệu trưởng Trương đưa cho tôi chiếc khăn và nói tiếp.

"Tôi trước đó đã nói rồi, cậu có thể trốn càng xa Trình Tiểu Nga càng tốt, thời gian giảng dạy của cậu sắp kết thúc, cậu đừng suy nghĩ nhiều, cũng đừng hỏi quá nhiều, sẽ không tốt cho cậu đâu."

 

Nói xong những lời này, hiệu trưởng Trương cảm thấy như trút bỏ được tảng đá lớn trong lòng, cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

 

“À, vài ngày nữa tôi sẽ đi.”

 

"Thầy đi đâu vậy, hiệu trưởng Trương?"

"Đáng lẽ tôi nên nghỉ hưu từ lâu rồi, nhưng trường không có hiệu trưởng, cho nên tôi vẫn kiên trì đến bây giờ, bây giờ nên trở về trấn hưởng phúc."

 

Nói xong, trước khi rời đi Hiệu trưởng Trương dặn dò tôi đừng có nói bất cứ điều gì cho ai.

 

Tôi lắng nghe với nỗi kinh hoàng tột độ. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng ngôi trường nhỏ bé hẻo lánh này lại có thể che giấu nhiều điều kinh khủng đến vậy.

Có vẻ như sau này tôi phải cẩn thận hơn.

 

 Nhất định không được can thiệp vào chuyện của Trình Tiểu Nga.

Nghĩ vậy, tôi cũng không muốn quay về làng vì nhà tôi ở cách nhà họ không xa.

 

Kiếp trước tôi đã c.h.ế.t một lần, bây giờ tôi thực sự rất sợ ch.

Nhưng đến nửa đêm, một tin tức bất ngờ lọt vào tai tôi.

Một vụ án mạng xảy ra ở làng Càn Kiều gần đó.

 

8

 

Thi thể được tìm thấy trong rừng khi dân làng lên núi chặt củi đã bị chặt thành từng mảnh.

Máu đã khô và thời gian tử vong là khoảng một ngày trước.

Da đầu tôi lập tức tê dại, tôi nghĩ ngay đến vết m.á.u trên tay Trình Tử Lê chiều hôm đó và những gì Hiệu trưởng Trương đã nói.

Tôi nhanh chóng nhấc điện thoại lên và tìm kiếm địa điểm có tín hiệu để gọi cho Hiệu trưởng Trương.

Điện thoại báo không liên lạc được. Tim tôi đập nhanh và cơ thể bắt đầu run rẩy. Đúng lúc này, cánh cổng sắt gãy của trường đột nhiên kêu vang.

Tôi lo lắng hỏi đó là ai.

Một giọng nói quen thuộc vang lên từ ngoài cửa.

"Là tôi, thầy Hàn, thầy mở cửa đi."

Là Trình Tử Lê!

Trình Tử Lê đang ở ngoài cửa!

 

Tôi lập tức nhặt cây gậy bên cạnh lên và lê bước đến gần cánh cửa.

"Ông Trình, có chuyện gì không? Trường học có quy định không được mở cửa vào ban đêm."

 

"Ồ, không có chuyện gì lớn. Tôi nghe nói ở thôn Càn Kiều xảy ra án mạng, tôi sợ hung thủ trốn vào trường học nên vội chạy tới hỏi: Thầy Hàn, thầy không sao chứ?"

"Tôi không sao, đẫ làm ông phải lo lắng rồi."

"Không có gì đâu, nhưng tôi nghĩ thầy ở trường một mình không an toàn. Hay tôi đưa thầy về cùng nhé?"

 

“Không cần, trước đây tôi đã học qua tán đả rồi. Nếu có kẻ xấu nào xông vào, tôi sẽ dễ dàng đánh gục hắn thôi.”

 

"Vậy thì tốt, tôi yên tâm rồi. Thầy Hàn, tôi đi đây."

 

Lắng nghe tiếng bước chân dần rời xa. Trái tim treo lơ lửng của tôi cuối cùng cũng buông xuống.

Tôi chạy vào ký túc xá và ngay lập tức và đóng tất cả các cửa ra vào lẫn cửa sổ. Tôi chưa học tán đả bao giờ cả, tôi chỉ tự động viên mình thôi.

 

Qua một đêm dài.

Ngày hôm sau, hiệu trưởng Trương đến trường.

Ở một nơi lạ lẫm như thế này, mỗi lần nhìn thấy hiệu trưởng là tôi sẽ cảm thấy yên tâm hơn một chút.

Tôi nhanh chóng theo ông ấy tới phòng hiệu trưởng hỏi về vụ gi người ngày hôm qua.

 

Hiệu trưởng Trương nói với tôi rằng không sao cả, không phải Trình Tử Lê là hung thủ mà là một người đàn ông mắc bệnh tâm thần ở làng Càn Kiều đã gi em gái mình. Hiện tại anh ta đã bị cảnh sát bắt đi rồi.

Thấy tôi vẫn còn đang như người mất hồn, Hiệu trưởng Trương an ủi tôi.

"Đừng lo lắng, trước đây Trình Tử Lê đã từng gi người. Nhưng không phải là thấy ai hắn cũng muốn gi . Nếu cậu không gây sự với hắn, hắn cũng sẽ không để ý đến cậu làm gì."

Sau khi nghe hiệu trưởng nói, tôi cũng cảm thấy nhẹ nhõm đôi chút.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/do-ky/chuong-3.html.]

Nếu vậy thì tốt.

Nhưng ai có thể ngờ rằng Trình Tiểu Hoa đã tìm tôi ngay sau buổi học đầu tiên.

 

Lại mời tôi đến nhà họ ăn tối.

 

Nó còn nói rằng ông nội mình đã bỏ ra rất nhiều công sức để săn con gà lôi và thỏ rừng trên núi và muốn nấu cho tôi ăn.

Tôi chắc chắn là không muốn đi rồi.

 

Không ngờ, Trình Tiểu Nga lại đau lòng nhìn tôi.

“Thầy Hàn, em biết nhà em nghèo khó, khiêm tốn, không thể so sánh với những học sinh khác. Nhưng thầy... thầy không thể đến thăm nhà tất cả các bạn học khác, ngoại trừ em."

 

Lời nói này giống như một tia sét từ trời xanh.

Theo thời điểm trọng sinh, dường như tất cả những chuyến thăm nhà của các học sinh khác đều đã hoàn tất, còn lại mỗi Trình Tiểu Nga thôi.

Tôi phải làm sao bây giờ?

 

Đi không được, không đi cũng không được!

Tôi cố chịu đựng cơn buồn nôn trong lòng và chạm vào đầu Trình Tiểu Nga

"Tiểu Nga, hôm nay thầy thật sự rất bận."

Trình Tiểu Nga lắc đầu.

“Ông nội nói hôm nay ta không đem được thầy về, ông sẽ đánh đòn em.”

 

TÔI:"……"

 

Tôi không còn cách nào khác ngoài việc cắn răng đồng ý.

Cùng lắm thì đánh nhau tay đôi, tôi không tin Trình Tử Lê có thể làm gì tôi.

 

9

 

Buổi chiều tan trường, Trình Tử Lê không đến đón cháu gái, như thể ông ta nhất quyết giao cho tôi đưa cháu mình xuống núi.

Đường núi hiểm trở, hai chúng tôi đi rất chậm.

Trình Tiểu Nga phát hiện bên đường có nhiều hoa rất đẹp bèn nhanh chóng hái chúng đưa cho tôi. Lại đột ngột thấy một con bọ bên trong . Nó lập tức ném chúng xuống đất và dùng chân nghiền nát chúng thành từng mảnh.

Khi tôi nhìn thấy, tôi vội giấu tiếng nghiến rang khó chịu.

 

Thấy tôi đang nhìn, Trình Tiểu Nga vội gãi đầu.

"Thầy Hàn, em ghét sâu bọ."

 

Nó là những chuyện như vậy cũng không có gì là lạ cả, tôi không ngạc nhiên vì chuyện đó.

 

NTôi nói dối rằng bản thân cần thay quần áo.

Chúng tôi chia tay nhau ở ngã tư đầu tiên.

 

Sau đó, trên đường đến nhà Trình Tiểu Nga, tôi đã nhìn thấy nó đang chặn chặn một số bạn học từ các làng khác ở lối vào làng.

Nó túm tóc một cô bé và lắc một cách thô bạo. Nó cũng lôi những thứ trong cặp sách của cô bé kia ra, xé bỏ những gì có thể xé được và vứt đi những gì không thể xé được.

Sau đó cười và mỉa mai.

Nó cũng bắt chước những người đã bắt nạt nó ở trường ,đổ mực lên đầu cô bé kia.

Khuôn mặt tràn đầy sự hài lòng và thỏa mãn.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Cô bé bị bắt nạt khóc thảm thiết. Có những người dân làng đang làm việc trên cánh đồng ở gần đó, nhưng họ chỉ dám nhìn rồià tiếp tục cúi đầu làm việc.

Đây là lần đầu tiên tôi tận mắt chứng kiến Trình Tiểu Nga bộc lộ bộ mặt ác quỷ như vậy.

 

Nó làm tôi nhớ đến cảnh tượng kiếp trước khi gia đình chúng tôi bị đầu độc.

Âm thanh bi thảm còn lớn hơn thế này gấp nhiều lần.

"Trình Tiểu Nga!"

 

Tôi hét lên và bước nhanh tới.

Trong chốc lát, tôi đã có ý nghĩ bóp cổ nó đến chết. Nhưng tôi nhanh chóng kìm nén lại.

Khi Trình Tiểu Nga nhìn thấy tôi đến, nó sợ hãi đến mức cảm thấy không biết phải làm sao.

 

Bàn tay nhỏ nhắn của nó chắp sau lưng. Khi tôi hỏi tại sao, nó quay lại và cho tôi xem vết mực vừa tự đổ trên lưng.

“Thầy Hàn, bọn họ đổ mực lên người em trước.”

 

Trình Tiểu Nga lại sử dụng động tác siết tay đặc trưng tỏ vẻ đáng thương của mình và nhìn tôi một cách đau khổ.

Răng tôi dần nghiến chặt lại.

Nhưng tôi luôn nhớ những gì Hiệu trưởng Trương đã nói.

Sau khi giải tán đám học sinh đó, tôi thậm chí còn không được giáo dục tư tưởng cho Trình Tiểu Nga.

Trên đường đến nhà họ, tôi không nói với nó một lời nào.

Con người này tuy nhỏ tuổi nhưng đã mục nát đến tận xương tủy.

Đó vẫn là ngôi nhà đổ nát trong ký ức của tôi. Nó được làm bằng đất bùn và rơm rạ, bên cạnh có một kho chứa đầy củi.

 

Bà của Trình Tiểu Nga đang bổ củi bằng rìu.

Sau khi nhìn thấy tôi, bà ấy nhanh chóng đặt chiếc rìu xuống và chống nạng bước tới.

Chào một cách tử tế.

Bà của Trình Tiểu Nga bị mất một chân và chỉ sử dụng một mảnh gỗ làm nạng.

Người ta nói rằng bà ấy đã phải cắt cụt chân do một cơn bạo bệnh bất ngờ khi còn trẻ và tình trạng sức khỏe kém.

 

"Bà nội, để cháu giúp bà."

 

Trình Tiểu Nga chạy vào kho chứa củi bằng đôi chân nhỏ nhắn của mình, dùng hai tay nhặt chiếc rìu và chặt củi khô.

 

Tôi đã nhìn thấy cảnh này ở kiếp trước nhưng kiếp này sống lại tôi mới để ý hơn một chút.

Tôi thấy động tác của đứa trẻ này rất gượng gạo, dù tôi đến từ thành phố nhưng tôi cũng biết rằng việc chặt củi khi nó đứng thẳng  sẽ đỡ tốn công sức hơn.

Điều này cũng xác nhận suy đoán của tôi rằng việc Trình Tiểu Nga không có vết chai trên tay là điều hợp lý.

"Tiểu Nga, cháu làm sai rồi kìa."

 

Bà nội  muốn đi tới giúp đỡ, nhưng Trình Tiểu Nga quay lại và nhìn thẳng vào bà bằng ánh mắt lạnh lùng.

Bà của nó lập tức dừng lại, ngơ ngác, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi.

Tôi thực sự tự hỏi gia đình này là kiểu gì đây không biết?

Loading...