Chạm để tắt
Chạm để tắt

Dỗ chàng - 4

Cập nhật lúc: 2024-07-02 22:31:12
Lượt xem: 1,445

8

Ta dùng hết kỹ năng khinh công của mình, tới trước cửa cung ngăn cản quận chúa Kinh Hoa.

Hai thị vệ phía sau nàng kéo một nam tử không có ý thức, nam tử kia tóc dài che mặt, cúi thấp đầu, khiến người ta thấy không rõ mặt.

Ta trầm giọng nói: "Trả điện hạ nhà ta lại cho ta.”

Quận chúa Kinh Hoa không tin được nhìn ta một cái, sau khi nhận ra ta là hộ vệ bên cạnh An Tế, đột nhiên nở nụ cười.

“Ngươi tìm điện hạ nhà ngươi?" Nàng chỉ nam tử phía sau:" Ngươi xem hắn có giống hay không?”

Ta cau mày đưa tay gạt tóc hắn ra.

Hả?

Ai đây?

Chưa từng thấy qua......

Ta có chút bối rối, ngẩng đầu nhìn quận chúa Kinh Hoa.

Nàng còn đang cười: "Nghe nói điện hạ nhà ngươi tốt như Long Dương, ta không có hứng thú với hắn. Nhưng mà, hoàng thúc của ta lại rất thích hắn, lúc này hẳn là dẫn hắn đi thiên điện uống trà.”

Ta: "......”

A a! Thật mệt mỏi quá đi mà!

Ta hít sâu một hơi, sau đó co cẳng tiếp tục vận khinh công chạy thẳng.

9

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

Cửa chính của thiên điện đóng chặt, lúc ta chạy tới bên trong đúng lúc truyền ra tiếng động ầm ĩ.

Tình hình chiến đấu căng thẳng!

Ta không đợi thêm nữa, nhấc chân đá văng cửa điện.

Đồ vật bên trong rơi khắp nơi, ta nhất thời còn chưa đặt chân xuống.

Nhìn vào bên trong, An Tế nghiêng nghiêng ngã ngã trên mặt đất, y phục bị kéo loạn, tóc cũng rối tinh rối mù.

Cách hắn vài bước có một nam tử đang nằm không nhúc nhích, không biết sống hay c..hết.

Nhìn cách ăn mặc, có lẽ là vị hoàng thúc quận chúa Kinh Hoa đã nói.

Ta vội vàng chạy vào, đỡ An Tế dậy: "Xin lỗi!”

An Tế cực lạnh nhìn ta một cái, sau đó hất tay ta ra.

Hắn phớt lờ ta, khập khiễng đi ra ngoài điện.

Ta sững sờ tại chỗ, nhìn bóng lưng chật vật của hắn, đột nhiên ý thức được...

An Tế hắn, hình như tức giận.

Ta lấy lại tinh thần, theo bản năng bước nhanh về phía trước giữ chặt cánh tay hắn.

“Ngài giận rồi!” Không phải nghi vấn, mà là chắc chắn.

“Ngài đang giận ta sao?”

An Tế cau mày nhìn ta, dường như là muốn nói cái gì đó, nhưng vẫn không nói ra miệng.

Ta chỉ vào nam nhân trên mặt đất: "Ta giúp ngài g..iết hắn.”

Dứt lời, ta xắn tay áo lên muốn xong tới.

An Tế quát khẽ một tiếng: "Quay lại cho ta!”

“Được.”

Ngay khi ta quay lại, An Tế nói: “Xuất cung trước."

Ta gật đầu: "Được!”

Đang chuẩn bị đi đỡ hắn, ngoài điện đột nhiên có một hộ vệ đến.

Hắn đưa mắt nhìn Vương gia nằm trên mặt đất, thay đổi sắc mặt.

An Tế cách hắn cực gần, hắn theo bản năng giơ đao c.h.é.m tới.

Ta hét lên: "Cẩn thận!"

An Tế đã bị thương nên phản ứng không kịp.

Ta kéo hắn ra phía sau, đao của hộ vệ cắt vào cánh tay ta.

Thừa dịp hắn giơ đao lần nữa, ta đá một cước.

Hắn bị đạp ngã va vào cột, hôn mê bất tỉnh.

Ta thở phào nhẹ nhõm, xoay người quan sát An Tế từ trên xuống dưới đánh giá toàn diện: Không thiếu tay, không thiếu chân.

May quá may quá, hắn mà c..hết đi thì Ngân Diệp Cẩm của ta sẽ không có tin tức!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/do-chang/4.html.]

Ta kéo cánh tay hắn: "Đi, ta đưa ngài xuất cung.”

……

10

Dọc đường đi, An Tế không nói với ta một câu.

Ta đoán hắn vẫn còn giận ta.

Haizz, việc này quả thật là phải trách ta, sao lại ngủ gật chứ. Hại người ta thiếu chút nữa bị chà đạp, nếu là ta, ta cũng tức giận!

Ta rất tự giác tránh xa hắn, xe ngựa không có nhiều chỗ nên dù có đi xa đến đâu ta cũng không thể đi được.

Hắn không để ý tới ta, ta cũng nhàm chán, liền xé vạt áo, băng bó cánh tay bị thương kia một chút.

Thế nhưng ta chỉ có một tay có thể làm, vừa túm vừa cắn nửa ngày cũng quấn không được.

Không khí trong xe ngựa có chút xấu hổ.

Một lát sau, An Tế cũng lên tiếng: “Ngu muốn c..hết.”

Ta: "......”

Chẳng thà đừng nói.

Hắn liếc ta một cái, lông mày nhíu lại.

Ta không để ý tới sự ghét bỏ của hắn, tiếp tục hì hục băng bó.

Lại qua một lát trôi qua, An Tế dường như nhịn không được nữa: “Lại đây.”

Ồ! Ta chỉ chờ những lời này!

Hắn còn chưa dứt lời, ta đã sáp tới.

Ta giơ cánh tay khó coi kia lên, ha hả cười: "Đa tạ điện hạ.”

An Tế: "......”

Hắn trầm mặc một lát, cuối cùng vươn tay ra.

Lần trước hắn cho ta uống thuốc lúc ta đã phát hiện tay hắn vô cùng đẹp, thon dài, mảnh khảnh. Ngón tay hắn chậm rãi quấn lấy cánh tay ta, động tác rất cẩn thận.

Ta không thể không ngước nhìn hắn.

Hắn nhíu mày tỏ vẻ vô cùng nghiêm túc.

Lông mi rất dài, mũi cũng thẳng, còn có miệng......

A, thật đẹp.

“Còn nhìn tiếp đôi mắt này của ngươi cũng không giữ được.”

Ta: "......”

Đẹp, nhưng không thể nhìn nhiều.

11

Bởi vì phải bảo vệ An Tế, cho nên chỗ ở của ta phải an bài ở phòng bên cạnh của hắn.

An Tế mở cửa phòng hắn.

Ta giơ tay lên, đang định nói chuyện với hắn thì.

Ầm!

Hắn đã đóng cửa rồi.

Ta: "......”

Giám định xong, vẫn còn đang tức giận. Ta sờ sờ cái mũi, quay đầu trở về phòng của mình.

……

Sáng hôm sau, ta mở cửa sổ.

Trên bệ cửa sổ có một bình sứ nhỏ màu trắng.

Ta sửng sốt một chút, gọi tiểu nha hoàn đi ngang qua: "Đây là cái gì?”

Tiểu nha hoàn tuổi không lớn, nhìn khỏe mạnh kháu khỉnh, nàng nói: "Đây là Kim Sang Dược.”

Ta hỏi: "Ở đâu ra?”

Tiểu nha hoàn trầm ngâm một lát: "Điện hạ nói là nhặt được ở ven đường.”

Loảng xoảng - - Tiếng vang phòng bên cạnh truyên đến.

Tiểu nha hoàn hoảng sợ, vội vàng khoát tay: "Không phải, không phải, ta nói sai rồi, không phải điện hạ nói, là ta nói.”

Ta nhìn nàng không nói gì.

Tiểu nha hoàn này, dáng vẻ không quá thông minh.

 

Loading...