Chạm để tắt
Chạm để tắt

Đình viện thâm thâm - 33

Cập nhật lúc: 2024-06-13 10:07:57
Lượt xem: 373

Bà ta tất nhiên không dám chất vấn Chúc Thế Anh và ta đã làm gì, lại đổi giọng: “Như Mi mới tới không lâu, ngươi nên chiếu cố nhiều mới phải. Từ chối như vậy, chẳng lẽ là khinh thường Như Mi, không muốn cho nó thể diện?”

Đại phu nhân nhẹ nhàng đẩy ngọn lửa giữa ta và Liễu Như Mi.

Hứa Thế Bình hiện tại đang thích Liễu Như Mi, nếu như ta không muốn, nói không chừng sẽ khiến cho hắn bất mãn.

Đáng tiếc bà ta tính sai một bước.

Lúc chuẩn bị kết hôn, ta đã sớm nghĩ kỹ chuyện hôm nay.

“Khụ khụ” Ta làm bộ khó chịu ho khan hai tiếng: “Khụ khụ, nếu Đại phu nhân không tin, có thể gọi đại phu tới bắt mạch.”

Nếu bà ta lại làm ầm ĩ, ta không ngại lại hôn mê vài lần, mượn lời Chúc Thế Anh truyền ra ngoài, để thanh danh của bà ta mất sạch.

Động tĩnh bên này cuối cùng khiến cho Hứa Thế Bình chú ý, kéo hắn từ trong nhu tình mật ý của Liễu Như Mi ra.

“Mẹ à, Vân nhi thân thể từ trước đến nay không tốt, để cho nàng nghỉ ngơi đi.” Hắn nhíu mày nhìn ta, ánh mắt mang theo áy náy và đau lòng: “Cũng chỉ là gia yến nạp thiếp, để cho quản gia bà tử cẩn thận làm là được.”

Sắc mặt Liễu Như Mi cứng đờ, rất nhanh khôi phục bình thường.

Đại phu nhân tuy có tức giận, nhưng không thể không đồng ý đề nghị của con trai. Dù sao thì bà ta cũng không thể thay đổi suy nghĩ của Hứa Thế Bình.

Những ngày sau đó, Hứa Thế Bình vẫn ở trong phòng Liễu Như Mi, diễn tiết mục như keo như sơn.

Ta sai người che kỹ cửa sổ, nhắm mắt làm ngơ.

Mấy ngày gần đây, mẹ ta sai người đến truyền lời, cậu ta muốn rời khỏi hoàng thương, muốn cho cầu xin Hầu phủ giúp.

Nhà cậu là một trong những phú hộ ở kinh thành, gia nghiệp liên quan đến muối, trà, vải và nhiều lĩnh vực khác, chính phần gia nghiệp này, khiến người khác kỵ hận, những năm gần đây vẫn bị đả kích xa lánh, ngoài sáng trong tối không biết tốn bao nhiêu tiền tài đi ra ngoài chuẩn bị.

Hiện tại, ngay cả tiền tài cũng không giữ được bản thân.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, bảo đảm không đủ một ngày nào đó sẽ là cửa nát nhà tan.

Nhưng, để ta đi cầu Hứa Thế Bình sao...

Chỉ sợ cũng không thỏa đáng.

Nguồn gốc tiền tài của Hầu phủ một phần chính là nhà cậu, người của Hầu phủ chỉ muốn cậu tiếp tục cung phụng tiền bạc, tuyệt đối sẽ không để cậu thoái ẩn về quê.

Ta càng không ngừng xoắn khăn trên tay, nhất thời không nghĩ ra cách gì tốt.

Thanh Tước đi tới nói: “Phu nhân, đừng ở trong phòng nữa, Lý phu nhân gọi người ngày mai ra ngoài.”

Bên kia truyền lời, Lý phu nhân mới thu một tòa thôn trang ở ngoại ô, ngay dưới chân núi ngoại thành, vừa lúc cưỡi ngựa ngắm núi.

“Ta không đi, ngươi cứ nói gần đây trên người ta không thoải mái.” Ta thái độ miễn cưỡng.

Thứ nhất là suy nghĩ về chuyện của cậu, thứ hai là vào mùa đông giá rét đến phát hoảng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/dinh-vien-tham-tham/33.html.]

Thanh Tước “Xì” một tiếng bật cười: “Lý phu nhân thật sự hiểu người, biết người lười vận động. Lý phu nhân còn nói, trong phòng bên kia có địa long, nếu người không muốn ra ngoài cưỡi ngựa, thì ở trong phòng, ăn chút trái cây tươi, bảo đảm không lạnh.”

Nàng ngồi xuống ghế nhỏ, vừa cầm lấy kim chỉ vừa nói: “Người truyền lời cũng rất thú vị, bảo là Lý tướng quân qua vài ngày nữa sẽ xuất chinh.”

“Phu nhân đoán xem còn có ai?” Thanh Tước bỗng nhiên ngắt lời, nghịch ngợm nhìn ta.

Mí mắt ta giật giật, làm bộ như không biết hỏi: “Ồ, còn có ai nữa?”

“Còn có Nam Ninh Vương đã tặng quà cho nhà chúng ta.” Nàng thuận tay đặt kim lên đầu xoa xoa: “Nhắc tới cũng lạ, Vương gia kim tôn ngọc quý không ở lại kinh thành cho khoẻ lại muốn đi đánh giặc.”

Chúc Thế Anh sẽ không vô duyên vô cớ nói ra chuyện này... Chẳng lẽ chàng... cũng sẽ đi...

Tâm tư d.a.o động bất định, cả người càng phiền thêm.

Trong kinh thành người người đều nói, bệ hạ yêu thích Nam Ninh vương.

Yêu thích là có, nhưng đến lúc dùng cũng tuyệt đối không ít.

Bệ hạ muốn Nam Ninh vương đi rèn luyện, thăm dò lai lịch của các tướng lĩnh, quan trọng hơn là, đem toàn bộ quân quyền tập trung vào trong tay mình.

Ngài không sợ Nam Ninh Vương ủng binh tự trọng, ngài hiểu em trai mình.

Huống chi, mẫu tộc của Nam Ninh Vương đều ở trong tay ngài, nếu có biến cố gì, người của bộ tộc trải đường trước, đến phiên Nam Ninh Vương.

Hoàng thất, có vài phần thân tình, nhưng tuyệt đối không thể thiếu lợi dụng và đề phòng.

Trong lòng ta thở dài, muốn thu phục tướng lĩnh binh lính, không thể thiếu làm gương cho binh sĩ, Nam Ninh Vương đi lần này, không biết có bao nhiêu nguy hiểm.

“Ngươi đi trả lời, nói ta ngày mai đi tìm nàng.”

Theo lý, ta không nên đi, trước khi đi làm d.a.o động Lý Trạm thật sự không tốt.

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

Nhưng... Nhưng ta thật sự muốn đi xem.

Có lẽ chỉ cần nhìn từ xa, như vậy là đủ rồi.

Trang trại của Chúc Thế Anh không lớn, nhưng lại rất tinh xảo, phòng ốc lầu các cổ kính tự nhiên, đan xen giữa núi xanh.

Xe còn chưa dừng hẳn, Chúc Thế Anh đã hùng hùng hổ hổ nghênh đón.

“Ta trông nghĩ ngươi tới, ta thật sự không ngờ một người xinh đẹp như ngươi lại không chịu được lạnh.” Chúc Thế Anh cười nói.

Ta cũng trò chuyện với nàng ấy vài tháng, có một chút hiểu biết về nàng ấy, biết nàng ấy thích nói đùa.

Nhưng ta không chịu nhận lời này: “Chỉ là thân thể ta không thoải mái.”

“Được được được, ngươi nói đều đúng.” nàng lười vạch trần ta, đi vài bước lại nói: “Nghe nói mẹ chồng ngươi nhét thiếp thất của chồng ngươi vào viện của ngươi?”

“Đúng vậy, còn để ở trong viện.” Ta đáp.

 

Loading...