Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

ĐỊNH MỆNH TRONG MƠ - C9

Cập nhật lúc: 2024-09-26 20:26:57
Lượt xem: 251

Ánh mắt của Trần Như Sơn thoáng hiện một tia sợ hãi.

 

Anh ta đẩy tôi ra, chỉ hai ba bước đã chạy đến cửa:

 

"Hôm... hôm nay tôi tạm không so đo với cô..."

 

Anh ta vội vã lên xe, bỏ chạy.

 

Hai người anh còn lại, sau khi xem xong màn kịch, cũng hài lòng mỹ mãn rời đi.

 

Phòng khách yên tĩnh trở lại.

 

Tôi quay lại nhìn Trần Vọng Dã: "Còn đứng ngây ra đó?"

 

Trần Vọng Dã lúc này mới bừng tỉnh:

 

"Cảm ơn cô..."

 

"Không cần cảm ơn tôi, tôi không hoàn toàn vì giúp cậu."

 

Tôi nhìn lên tấm di ảnh của Lý Lan trên kệ:

 

"Bà ấy rất xinh đẹp, cũng rất tốt bụng. Tôi không cho phép bất luận kẻ nào xúc phạm bà ấy."

 

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

Trần Vọng Dã ngạc nhiên: "Cô quen biết mẹ tôi sao?"

 

"Bà ấy từng giúp đỡ tôi."

 

Tôi không nói dối.

 

Mặc dù Lý Lan mất sớm, nhưng bà ấy đã để lại một quỹ từ thiện dành cho những cô gái nghèo không có điều kiện đi học.

 

Tôi chính là một trong những người được quỹ từ thiện đó tài trợ.

 

Khi Trần gia mời tôi dạy kèm cho Trần Vọng Dã, tôi liền đáp ứng mà không hề suy nghĩ, cũng bởi một tầng lý do này.

 

Trần Vọng Dã hỏi: "Cô không sợ Trần Như Sơn vạch trần lời nói dối của cô sao?"

 

"Cậu nói đoạn video à?"

 

Tôi cười khẽ.

 

Đúng vậy, tôi hoàn toàn không ghi lại bất cứ bằng chứng nào.

 

Sự việc xảy ra quá đột ngột, không ai có thể lường trước được.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/dinh-menh-trong-mo/c9.html.]

 

Chỉ cần Trần Như Sơn bình tĩnh hơn một chút, anh ta sẽ nhận ra. Tôi hoàn toàn không có cơ hội để quay video..

 

May mắn thay, anh ta vốn chỉ là một cái thùng rỗng kêu to, lại bị rượu làm mờ trí, chỉ có chột dạ với nhát gan.

 

"Anh ta có tin hay không không quan trọng, quan trọng là phải làm cho anh ta biết được, chúng ta không phải loại dễ bị bắt nạt."

 

Trần Vọng Dã khựng lại:

 

"Chúng ta?"

 

"Đúng vậy."

 

Tôi nhìn cậu ấy, ánh mắt kiên định, lặp lại:

 

"Chúng ta."

 

13

 

Hai từ này chạm đến đáy lòng Trần Vọng Dã.

 

"Tôi đã nhận ra ngay từ ngày đầu tiên", cậu ấy thì thầm: "Lá gan của cô thật lớn."

 

"Không phải lá gan tôi lớn, chỉ là tôi không sợ ch. Một cái mạng quèn, cùng lắm thì mất đi thôi."

 

Tôi xắn tay áo lên, bắt đầu dọn dẹp đống kem trên sàn.

 

Trần Vọng Dã cũng ngoan ngoãn đến hỗ trợ.

 

Hiếm khi chúng tôi gạt bỏ được thành kiến với nhau và bắt đầu trò chuyện.

 

"Cậu định để họ bắt nạt mãi sao?"

 

"Ba tôi không thích tôi, không còn cách nào khác."

 

"Không, có rất nhiều cách."

 

"Cách gì?"

 

"Cậu quay lại, đi bắt nạt họ."

 

"Dương Văn Nguyệt, cô đang đùa à..."

 

"Không phải đùa."

 

Loading...