Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Đinh Hương - C6

Cập nhật lúc: 2024-08-18 23:52:31
Lượt xem: 436

Nhưng quận chúa không đối xử với Ngọc Hà như vậy, mà muốn đưa nàng ta về Bắc An vương phủ.

Ta ý thức được, suy đoán của mình có lẽ là thật.

Trước đó ta đã phát hiện, chân mày và đôi mắt của Ngọc Hà và Tuyên Ninh quận chúa có sáu bảy phần giống nhau. 

Thêm vào đó là tâm khí cao hơn nha hoàn bình thường rất nhiều của Ngọc Hà, và việc Tuyên Ninh quận chúa vốn tàn nhẫn, lại đối xử ôn hòa với Ngọc Hà, ta đã đại khái đoán ra được sự thật. 

Anan

Ngọc Hà rất có thể là nữ nhi riêng không được công nhận của Bắc An vương, cũng chính là muội muội cùng cha khác mẹ của Tuyên Ninh quận chúa.

Vì vậy quận chúa không thể bán nàng ta, một mặt, Ngọc Hà biết quá nhiều bí mật của nàng ta, mặt khác, nếu bán nàng ta, quận chúa không thể giải thích với phụ thân.

Vì vậy nàng ta chỉ có thể đưa Ngọc Hà về Bắc An vương phủ, để nàng ta triệt để rời xa Tô tướng quân. 

Kỳ thực đây quả thực là một cách giải quyết an toàn.

Nhưng ta hiển nhiên sẽ không để bọn họ an toàn.

 

Đêm đó, sau khi quận chúa ngủ say, ta tránh né gia đinh tuần tra, lặng lẽ tới nhà kho. 

Ngọc Hà bị trói bằng dây thừng, dựa vào đống rơm, nàng ta rõ ràng không ngủ được, vừa nghe thấy tiếng mở cửa liền lập tức ngồi thẳng dậy. 

Ta bước ta, khẽ nói: "Ngọc Hà tỷ tỷ, đừng sợ, là ta, Bảo Phúc."

"Quận chúa không cho người khác tới gần, nhưng ta nghĩ tỷ tỷ ngày thường rất chiếu cố ta, nên đặc biệt tới đưa chút đồ ăn thức uống cho tỷ tỷ."

Ta lấy miếng vải bịt miệng Ngọc Hà ra, đưa điểm tâm ta bên miệng nàng ta, nàng ta lại không có tâm trạng ăn, mà lập tức vội vàng hỏi ta: "Quận chúa định xử lý ta thế nào?"

Ta cúi đầu, im lặng. 

Ngọc Hà sốt ruột: "Ngươi nói đi!"

Ta bị nàng ta thúc giục mấy lần, mới ấp úng nói: "Quận chúa hình như muốn g.i.ế.c Ngọc Hà tỷ tỷ." 

Ngọc Hà như bị sét đánh, đột nhiên ngây người.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/dinh-huong/c6.html.]

Hồi lâu, nàng ta mới run rẩy nói: "Không thể nào, quận chúa sẽ không..."

Ta vội vàng nói: "Ngọc Hà tỷ tỷ nói sẽ không, vậy đương nhiên là sẽ không, những lời đó có lẽ đều là Bảo Phúc nghe nhầm." 

Ngọc Hà trợn to đôi mắt đen láy nhìn ta: "Ngươi nghe thấy gì?"

"..."

"Nói đi!"

"Bảo Phúc nghe thấy, quận chúa nói... Dù là phu quân, hay là phụ thân, nàng ta đều không cho phép người khác chia sẻ với nàng ta."

Ngọc Hà đột nhiên ngây người.

Ta cắn môi, nhỏ giọng nói: 

"Quận chúa còn nói... Dù sao Vương gia ở xa ngàn dặm, không thể nào biết được tin tức kinh thành, đến lúc đó cứ nói Ngọc Hà tỷ tỷ bệnh chết, Vương gia cũng sẽ không trách nàng ta." 

"Bảo Phúc nhìn thấy, quận chúa đã viết thư cho Vương gia, nói Ngọc Hà tỷ tỷ mắc bệnh lạ..." 

Ngọc Hà càng nghe sắc mặt càng trắng bệch, suýt nữa ngất đi.

Ta vội vàng đỡ lấy thân thể nàng ta đang lảo đảo, nàng ta run rẩy như cầy sấy, hồi lâu sau mới nói: "Tốt lắm, tốt lắm." 

"Ta hầu hạ nàng ta bao nhiêu năm, cuối cùng nàng ta lại đối xử với ta như vậy."

"Nàng ta muốn g.i.ế.c ta, ta dù liều mạng này, cũng không thể để nàng ta sống yên ổn."

Ta vội vàng nói: "Có lẽ đều là Bảo Phúc nghe nhầm, quận chúa nhất định không phải là người tàn nhẫn như vậy. Ngọc Hà tỷ tỷ cứ nghỉ ngơi trước đi, dây thừng trói tỷ tỷ nếu siết chặt khiến tỷ tỷ khó chịu, Bảo Phúc sẽ giúp tỷ tỷ nới lỏng." 

...

Rời khỏi nhà kho, ta trở về canh gác bên ngoài phòng ngủ của quận chúa.

Nàng ta uống trà thuốc ta pha, gần đây ngủ rất ngon, ta ở bên ngoài thậm chí có thể nghe thấy tiếng ngáy nhẹ.

Ngủ ngon nhé, quận chúa.

Đây có lẽ là đêm cuối cùng mà ngươi có thể ngủ yên giấc.

Loading...