Chạm để tắt
Chạm để tắt

Diệp Diệp Thanh Thanh - 3

Cập nhật lúc: 2024-07-06 08:52:42
Lượt xem: 523

4

 

Bệnh cảm lạnh của tôi nhanh chóng khỏi.

 

Tôi cũng không phải là đứa trẻ có khát vọng được cha quan tâm, cũng không ghen tị chuyện Phó Vĩ Nghiệp bỏ nhiều thời gian và sức lực để quan tâm chăm sóc Thẩm Thiến Diệp hơn chăm sóc tôi.

 

Cho nên sau khi tôi nợ Thẩm Thiến Diệp một ân tình, chúng tôi xem như duy trì một loại cân bằng bình an vô sự vi diệu.

 

Tôi đã từng nghĩ có phải Thẩm Thiến Diệp đang lấy lòng tôi hay không, nhưng ngoại trừ đêm đó, cô ấy chưa bao giờ bán đứng tôi hay nói chuyện này ra.

 

Cô ấy vẫn lạnh lùng như trước, ít nói, sống như một bóng ma trong nhà này.

 

Cho đến khi tôi phát hiện ra cô ấy bị quấy rối.

 

Thẩm Thiến Diệp và tôi không học cùng lớp, lớp của cô ấy đều là những học sinh con nhà giàu có bỏ tiền vào, đương nhiên đều không dễ ở chung.

 

Thành tích kém, nhân phẩm kém, cho nên được gọi là "lớp sâu mọt".

 

Tôi gặp Thẩm Thiến Diệp ở phòng dụng cụ bóng chuyền của trường, một nam sinh chặn cô ấy ở góc tường, bàn tay không thành thật lắm.

 

Tôi đứng ở cửa nhìn, tay nam sinh kia vươn tới khuôn mặt Thẩm Thiến Diệp, cô ấy còn lạnh lùng đứng ở nơi đó, nếu không phải sự chán ghét xuất hiện trên hàng lông mày nhíu chặt và ánh mắt của cô ấy, tôi còn tưởng rằng cô ấy yêu sớm.

 

Tôi ném bóng chuyền trong tay qua, nói: "Này.”

 

Nam sinh kia bị cắt đứt có chút không vui, khuôn mặt tức giận ngập trời khi quay đầu nhìn về phía tôi rất nhanh tiêu tán, trở nên thú vị.

 

Hắn nói: "Phó Thanh Thanh, loại học sinh giỏi đỉnh kim tự tháp như cậu cũng xen vào việc của người khác sao?"

 

Hắn biết tôi, còn tôi, không biết quá nhiều người trong trường.

 

Tôi không để ý tới khuôn mặt cợt nhả của hắn, lạnh lùng vươn ngón trỏ: "Tôi đếm ba tiếng, mau cút đi.”

 

"1,2,..."

 

Âm cuối 2 vừa dứt, nam sinh kia liền làm ra tư thế đầu hàng, liên tục lui về phía sau, nói: "Được được được, tôi đi đây.”

 

Sau khi hắn rời đi tôi nổi giận với Thẩm Thiến Diệp.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/diep-diep-thanh-thanh/3.html.]

 

Tôi vốn là người càng là tức giận, ngữ khí lại càng bình tĩnh, tôi nhìn yên tĩnh nhìn Thẩm Thiến Diệp, bình tĩnh nói: "Cậu là heo sao?”

 

Thẩm Thiến Diệp đang đứng đó trong bộ đồng phục học sinh. Tôi chưa bao giờ thấy ai có thể mặc bộ đồng phục này đẹp như cô ấy, tựa như thật lâu trước đây bạn cùng bàn của tôi lén xem một bộ phim Hàn Quốc tên là "Tháng năm rực rỡ", tôi tình cờ thoáng nhìn, vừa hay nhìn thấy nhân vật do Min Hyo Rin thủ vai mặc chiếc áo len màu đỏ tươi và nhìn xuống từ ban công.

 

Khuôn mặt của Thẩm Thiến Diệp cũng không hẳn là giống nữ minh tinh Hàn Quốc này, nhưng mà khí chất thì giống nhau như đúc.

 

Trong câu hỏi của tôi, cô ấy chỉ đầu ngón tay, nói: "Ở đây có camera, tôi chuẩn bị lấy camera đi tìm giáo viên chủ nhiệm."

 

Dừng một chút, cô ấy bổ sung một câu: "Không thể đánh người, sẽ khiến cậu... nhà cậu sẽ gặp phiền phức.”

 

Tôi không nói gì, xoay người rời đi.

 

5

 

Không lâu sau tôi mới biết Thẩm Thiến Diệp bị bắt nạt ở trường.

 

Cô ấy đưa video nam sinh quấy rối cho giáo viên, nam sinh kia được mời phụ huynh, bị mất mặt, trong nhà lại có chút tiền, thẹn quá hóa giận liền bắt đầu nhằm vào Thẩm Thiến Diệp.

 

Cả các nữ sinh cùng lớp cũng nhằm vào cô ấy.

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

 

Khi đó sân trường không giống như bây giờ, con gái có ngoại hình xinh đẹp thường xuyên bị người ta gọi là mỹ nữ.

 

Xinh đẹp ở trường học là một loại tội phạm, bị ghen tị, bị nghi kỵ, bị những lời đồn đãi, đánh giá không có ý tốt và các loại ánh mắt, tâm tư xấu xa rơi vào người, muốn kéo cô ấy vào trong bùn lầy.

 

Như vậy có thể cùng người khác chính trực nói một câu: "Tôi đã bảo cậu ta là gái điếm, cậu lại không tin.”

 

Ngày đó Thẩm Thiến Diệp trở về muộn hơn bình thường một tiếng đồng hồ, lúc ấy tôi đang ăn mì ăn liền. Từ sau khi Thẩm Thiến Diệp tới, cơm trong nhà đều là cô ấy làm, tài nấu nướng của cô ấy rất tốt, đồ xào đều có thể làm đầy đủ màu sắc mùi vị, đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến độ khoan dung của tôi đối với cô ấy cực cao.

 

Sau khi nghe thấy tiếng mở cửa, tôi ngẩng đầu nhìn về phía cửa, thấy Thẩm Thiến Diệp đầu tóc như bị chó gặm.

 

Cô ấy đội mái tóc rối bời như vậy đứng ở cửa, trên mặt còn có một dấu bàn tay sáng loáng, trên làn da lộ ra nhiều vết bầm xanh tím, còn có vết m.á.u bầm.

 

Từ những vết thương này có thể thấy được cậu bị đánh thảm hại như thế nào.

 

Tôi hơi nhíu mày, vẻ mặt của cô ấy vẫn trong trẻo nhưng lạnh lùng như cũ, tầm mắt rơi xuống bát mì ăn liền trong tay tôi, đối với vết thương của mình, cô ấy một chữ cũng không đề cập tới, dừng một chút, là như không có việc gì xảy ra, dùng khẩu khí giống như thường ngày nói: "Mì ăn liền không tốt cho sức, tôi nấu mì cho cậu ăn một chút.”

 

Loading...