Chạm để tắt
Chạm để tắt

Diêm Vương sống Vệ Trần - Phần 6 (END)

Cập nhật lúc: 2024-06-13 19:48:45
Lượt xem: 458

39.

 

Từ lời nói của Thẩm Tuyên, ta biết được Sở Niệm đã đồng ý giúp Thánh thượng g..iết Vệ Trần, và để thưởng, Thánh thượng sẽ giúp hắn trở thành Giáo chủ tiếp theo của Trường Thanh giáo.

 

Chân của Sở Niệm bị gãy đã nhiều ngày. Cho dù có thể tìm được một cái chân thay thế, cũng khó có thể khôi phục kinh mạch, khôi phục võ công trước đây.

 

Mục tiêu của hắn rất rõ ràng, vì không thể tự bảo vệ mình nên sẽ tìm nơi ẩn náu trong triều đình và hưởng thụ sự giàu có và vinh quang vô tận.

 

Nguyên nhân Thánh thượng làm như vậy cũng rất đơn giản, Viên Phàm dùng mạng uy h.i.ế.p phụ thân mình, cho nên Viên Thượng thư đành phải đến cầu cứu Thánh thượng. Thánh thượng rất yêu quý bề tôi của mình, nên đương nhiên không thể chịu nổi khi nhìn thấy hắn mất đi một quý tử khi về già.

 

Sai lầm của ta là ta đã nghĩ mình là người giang hồ, có thể giải quyết mọi việc bằng luật giang hồ. Đây là những giờ dài nhất trong cuộc đời ta.

 

Ta bị giam trong ngục tối, không ngừng cầu nguyện, mong rằng Vệ Trần sẽ không đến. Hắn là thiên hạ đệ nhất kiếm, nhất định phải thông minh, sao có thể không nhận ra đây là một cái bẫy?

 

Hắn sẽ đi xa nhất có thể và sẽ không để ai làm tổn hại mình. Hắn...hắn sẽ ổn thôi. Ta đã khóc, Vệ Trần, làm ơn đừng đến.

 

Trong bóng tối có một bàn tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho ta: "Ta vẫn thích vẻ ngoài hung dữ của nàng hơn."

 

40.

 

Ta gần như không dám mở mắt, nhưng ta buộc phải mở mắt, nhìn thấy Vệ Trần mặc y phục đen đang quỳ trước mặt ta, ánh trăng mờ nhạt từ cái lỗ trên tường chiếu vào mặt hắn, soi rõ vẻ mê mẩn của hắn.

 

"Vệ Thần..."

 

"Ừm."

 

Ta kêu lên: “Sao huynh lại tới?”

 

Vệ Trần cười nói: “Bởi vì có nàng ở đây.”

 

Hắn vừa dứt lời, những mũi tên sắt dày đặc từ trên tường b.ắ.n ra, hắn dùng trường kiếm chặn chúng lại.

 

Ta: “Vệ Trần, hãy để ta yên, đi đi.”

 

Vệ Trần nắm tay ta nói: “Muốn đi thì chúng ta cùng đi.”

 

Hắn cắt đứt xích sắt trên người ta, bảo vệ ta, người đã mất hết nội lực, khi ta tiến về phía trước, nhưng bât ngờ, làn khói độc màu lam bốc ra từ những lỗ mũi tên đó.

 

Ta không còn kiềm chế được nữa và hét lên trong tuyệt vọng: "Chúng ta đầu hàng, dừng lại, dừng lại."

 

Nhưng tất cả những gì ta nghe được là Viên Thượng thư hét lên ở bên ngoài ngục tối: "Tiếp tục, đừng dừng lại."

 

Ta khóc đến khản giọng: “Vệ Trần, Vệ Trần, ta phải làm sao đây?”

 

Vệ Trần trúng độc, m..áu trên mặt dần dần nhạt đi: “Hoàng Hoàng, nàng có biết vì sao ta thích c.h.ặ.t c.h.â.n người ta không?”

 

Ta lắc đầu: “Ta không muốn biết, vậy nên đừng nói lời cuối cùng với ta ở đây.”

 

Vệ Trần không để ý đến ta, nói tiếp: “Khi ta còn nhỏ, phụ thân thường xuyên vắng nhà, để ta và mẫu thân phải nương tựa vào nhau. Ta luôn nghĩ nếu mỗi lần phụ thân có thể ở lại lâu hơn một chút thì thật tốt. Hắn quay về. Nhưng sau đó ta mới biết hắn nuôi một ngoại thất, không quan tâm đến sự sống c..hết của mẫu tử chúng ta, mỗi lần hắn quay lại, hắn chỉ muốn lấy tiền. Cuối cùng mẫu thân ta không chịu nổi nữa, có lần hắn về, người đã ch..ặt chân hắn khi hắn đang ngủ. Cuối cùng hắn cũng không đi đâu được nữa, còn mẫu thân ta cũng phát đ.iên và mất trong vòng vài năm. Khi ta lớn lên, ta rất ghét những người nửa vời như phụ thân mình. Ta thề, nếu ta gặp phải một người như vậy, ta sẽ c.h.ặ.t c.h.â.n họ để họ không thể đi đâu được”.

 

Ta c..hết lặng, nước mắt tuôn rơi.

 

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

Đây chính là nguyên nhân hắn gửi lời thách đấu tới Sở Niệm sao? Hóa ra trước khi ta biết Sở Niệm phản bội ta thì hắn đã biết chuyện này rồi.

 

Trong nguyên tác ta đã không chỉ trách hắn một lần, nếu hắn không đưa ra lời thách đấu đó, ta đã không mất chân vì Sở Niệm. Nhưng hóa ra hắn chỉ muốn giúp ta.

 

Vệ Trần đưa tay lau nước mắt cho ta, vẻ mặt trở nên ôn hòa hơn: “Ta cũng biết trong thiên hạ này không thể g..iết hết những kẻ vô tâm. Vì vậy ta tự nhủ, nếu một ngày nào đó ta gặp một vị cô nương mình thích, ta sẽ không g..iết nàng, đưa nàng ngoa du thiên hạ. Ta đã gặp nàng, nhưng đáng tiếc, ta đã không giữ lời hứa với chính mình. Khi ta nhìn thấy nàng bị bắt nạt, ngay cả khi người kia không phản bội nàng, ta vẫn không nhịn được muốn c.h.ặ.t c.h.â.n hắn”.

 

Ta cười lớn, nhưng nước mắt càng rơi nhiều hơn: "Vệ Thần, đồ ng..ốc."

 

"Hoàng Hoàng, thật xin lỗi, ta không thể cứu nàng."

 

Ta ôm chặt Vệ Trần, lắc đầu bên tai hắn: “Ta c..hết cùng chàng cũng không hối tiếc.”

 

41.

 

Nửa giờ sau, ta và Vệ Trần đã không còn trong ngục tối nữa.

 

Viên Thượng thư cẩn thận, tuy rằng không nghe được thanh âm, nhưng vẫn đợi một nén nhang mới sai người mở cửa phòng.

 

Nhìn thấy ta và Vệ Trần ôm chặt lấy nhau, trong mắt hắn hiện lên vẻ không chịu nổi, nhưng lại càng kiên quyết hơn: "Vì hạnh phúc của Phàm Nhi, ta cảm thấy có lỗi với ngươi."

 

Viên Thượng thư xua tay: “Đưa bọn họ đi mai táng đàng hoàng, đừng bỏ mặc bọn họ.”

 

Lúc Viên Thượng thư đi ra khỏi ngục tối, Sở Niệm đang ngồi trên xe lăn do Thánh thượng ban cho, Viên Phàm và Tử Ninh đứng cách đó không xa, ba người đều có vẻ mặt nhẹ nhõm.

 

Tử Ninh khịt mũi: "Sư tỷ trước kia đối xử với ta thật tốt, nếu không phải ghen tị mù quáng, nàng cũng sẽ không làm ra chuyện cực đoan như vậy."

 

Viên Phàm vỗ lưng Tử Ninh, an ủi: “Không sao đâu, nàng ta đáng bị như vậy, nàng không cần phải buồn đâu.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/diem-vuong-song-ve-tran/phan-6-end.html.]

Tử Ninh lại nhìn Sở Niệm, không nói nữa: "Sư huynh..."

 

Sau khi trải qua nhiều thăng trầm, tình yêu của Sở Niệm dành cho nàng ta đã ít đi rất nhiều.

 

Hắn xua tay nói: “Đừng cảm thấy áy náy, ta và muội không còn mắc nợ nhau nữa, muội đã gả cho Viên công tử, về sau không cần phải quay lại Trường Thanh giáo. Ta sẽ thông báo cho muội khi ta đảm nhận vị trí Giáo chủ."

 

Nói xong, Sở Niệm đẩy xe lăn rời đi, một nửa cơ thể vẫn nổi bật với khí chất của một con người hoàn chỉnh, giống như việc ta quyết tâm theo đuổi sự nghiệp sau khi thức tỉnh vậy.

 

42.

 

Thật là xui xẻo.

 

Hắn nghĩ mình là ai mà muốn bắt chước ta, nữ chính Sảng văn?

 

Ta trèo lên khỏi mặt đất và đào Vệ Trần ra. Đây là lần đầu tiên hắn uống thuốc hô hấp của rùa, hơn nữa hắn nhạy cảm hơn với tác dụng của nó nên có lẽ sẽ không tỉnh lại nhanh như vậy.

 

Nhưng thuốc hô hấp của rùa sẽ chỉ khiến con người trông vô hồn chứ không làm con người bất tỉnh. Khi ta được đưa ra khỏi ngục tối, ta đã nghe thấy tất cả những gì mọi người nói, và lẽ ra hắn cũng phải nghe thấy.

 

Không phải là ta không báo, thời cơ vẫn chưa đến.

 

Ta nói với Vệ Trần: “Không sao đâu, đừng lo lắng, ngươi có thể ngủ thêm một lát nữa.”

 

Như nghe thấy lời ta nói, Vệ Trần cử động cơ thể, từ từ mở mắt ra. Chàng mỉm cười, ngay cả bụi bặm cũng không thể che giấu được sự ngượng ngùng của tuổi trẻ.

 

"Hoàng Hoàng, ta đã nghe được lời nàng nói."

 

"Cái gì?"

 

"Nàng nói nàng có thể cùng ta c..hết đi, cũng không hối hận."

 

"Vậy thì sao?"

 

"Ta sẽ nói, ta cũng vậy."

 

-----

 

[Ngoại truyện]

 

Hai tháng sau, tân Giáo chủ Trường Thanh giáo lên nắm quyền.

 

Thiên hạ không ai ngờ rằng tân Giáo chủ lại bị cụt một chân, người ta nói võ công của hắn không phải là tốt nhất trong giáo phái.

 

Mặc dù mọi người bàn tán nhưng họ chỉ nghĩ rằng có lẽ hắn có đức tính tốt nên được các đệ tử sủng ái.

 

Cùng lúc với lễ kế vị Trường Thanh giáo, phủ Thượng Thư ở kinh thành cũng đang tổ chức một hôn lễ hoành tráng.

 

Không lén la lén lút như lần trước vì sợ bị thiên hạ biết, lần này Viên Thượng thư đã gửi thiệp mời rộng rãi, hy vọng có thể tổ chức cho nhi tử nhi tức một hôn lễ hoành tráng nhất, khó quên nhất.

 

Ta và Vệ Trần người ở phía nam, người ở phía bắc, tuy cách xa nhau hàng ngàn dặm nhưng chúng ta lại có cảm giác như đang ở cạnh nhau, thậm chí còn nghe thấy cả giọng nói của nhau.

 

Ta: “Sau này hãy nói cho ta biết, ta nên từ trên trời xuống và xuất hiện lộng lẫy hay nên ẩn nấp để hắn c..hết mà không biết ai chịu trách nhiệm cho cái c..hết của hắn?”

 

Vệ Trần: “Muốn làm gì thì làm, nhưng ta nổi tiếng nhanh nhẹn, cho dù ta có trốn, họ nhất định sẽ đoán ra là ta.”

 

Ta: "Đúng rồi. Vậy chúng ta hành động riêng nhé."

 

Chỉ thấy Sở Niệm kéo một chiếc chân gỗ chậm rãi đi lên chính điện Trường Thanh giáo, đối diện với hàng trăm đệ tử và quan khách, hắn nở nụ cười đắc ý: “Hôm nay Sở mỗ may mắn trở thành Giáo chủ của Trường Thanh giáo. Tương lai, ta quyết định sẽ dẫn dắt đệ tử của mình phát triển tông môn, trở thành tông phái lớn nhất trong giới võ lâm."

 

Môn phái lớn nhất trong giới võ lâm, ngươi có hỏi ý kiến của ta chưa?

 

Ta bất ngờ từ trên trời hạ xuống, quay lại tát hắn hai cái rồi đá hắn lên trời, sợi dây thép mềm trong tay áo ta bay ra, quấn quanh đầu gối hắn, tân Giáo chủ của Trường Thanh giáo đã tách hai chân ra trước sự chứng kiến của mọi người.

 

Ta rút sợi dây thép mềm lại, cúi đầu nói “phù”, rồi phất tay áo rời đi. Toàn bộ Trường Thanh giáo không có ai dám ngăn cản ta.

 

Phủ Thượng thư ở phía bên kia còn thú vị hơn.

 

Viên Phàm và Tử Ninh kết hôn, đang ở giữa buổi lễ, quỳ xuống thì không sao, nhưng khi đứng dậy thì không thể được.

 

Những vị khách trong đại sảnh sợ hãi đến mức bỏ chạy tán loạn.

 

Viên Thượng thư sợ hãi đến mức bị đột quỵ tại chỗ và ngã xuống đất.

 

Ta và Vệ Trần không quan tâm đến chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo và chúng ta cũng không hỏi gì thêm.

 

Thời gian rất quý giá và không thể lãng phí.

 

Ta mua ngựa và chuẩn bị lương khô.

 

"Tướng công, chúng ta có thể ngao du thiên hạ."

 

(--END--)

Loading...