Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Để Tháng Năm Chìm Vào Quên Lãng - Chương 11

Cập nhật lúc: 2024-10-01 06:52:17
Lượt xem: 74

Bộ lông đỏ tươi sáng bóng, nhìn có chút chói mắt.

Tôi để nó làm loạn.

Cho đến khi nó yên tĩnh lại, tôi vỗ vỗ đầu nó: “Màu hồng.”

“Hả? À…”

Nó thoáng sững sờ, rồi chuyển đổi màu lông.

Lúc này tôi mới hài lòng.

“A Lý, chúng ta nên tách ra rồi.”

Tôi lại mở miệng, câu nói như một quả b.o.m tấn.

A Lý ngẩn người một lúc lâu.

“Không, A Lý không muốn, A Lý muốn mãi mãi ở bên chủ nhân.”

Nó nhảy lên vai tôi, dùng móng vuốt nhỏ vuốt ve má tôi, cố gắng khiến tôi thay đổi ý định.

“Nhiệm vụ này... tôi e rằng tôi không thể hoàn thành, em không nên chịu thiệt cùng tôi.”

Tôi vỗ nhẹ lên cái đầu nhỏ màu hồng của nó.

“Chủ nhân là người tốt nhất mà em từng gặp, là chủ nhân tuyệt vời nhất trong ba nghìn thế giới, bất kể kết cục thế nào, A Lý nguyện cùng chủ nhân đồng sinh cộng tử.”

A Lý ôm lấy cổ tôi, lẩm bẩm bên tai.

“Đúng là A Lý ngốc nghếch.”

Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, khóe môi nở một nụ cười chua xót.

“Chủ nhân, người đã nói cho anh ấy biết sự thật chưa?”

A Lý hỏi tôi.

“Chưa, quá huyền bí, không biết làm sao để anh ấy tin.”

Tôi lắc đầu: “Dù tôi có nói, anh ấy cũng sẽ không tin tôi nữa.”

“Vậy chủ nhân có hối hận vì đã quay lại không?”

A Lý tiếp tục truy hỏi.

Tôi nghĩ một lúc mới trả lời: “Không rõ, có lẽ là cả hai.”

“Tại sao?”

A Lý hỏi với ánh mắt ngây thơ.

“Không hối hận là vì tôi đến từ đây, đây là cội nguồn của tôi.”

“Hối hận là vì, bảy năm như một giấc mộng lớn, tỉnh mộng rồi, cha mẹ không còn, bạn trai cũng không còn, không còn gì cả.”

Tôi vuốt ve bộ lông mềm mại của A Lý, thở dài:

“Mỗi lần thực hiện nhiệm vụ, em đều nói tôi còn giống một cỗ máy vô cảm hơn cả em, nếu tôi đối diện Giang Hoài An mà cũng có thể như vậy, thì tốt biết mấy...”

“Sẽ được thôi, anh ấy chỉ là một kiếp nạn của chủ nhân, vượt qua kiếp này, chủ nhân sẽ là người vô địch nhất trong ba nghìn thế giới.”

A Lý đối diện tôi, giơ một móng vuốt nhỏ lên với vẻ oai phong.

Tôi không nhịn được cười.

Giữa giấc ngủ trưa, tôi bị Giang Hoài An kéo ra khỏi chiếc chăn ấm áp.

“Buổi sáng cô nói chuyện với ai trong phòng bệnh?”

Gân xanh trên trán anh nổi lên.

Tôi suy nghĩ một lát, mới hiểu ý của anh.

“Không ai cả, anh nghĩ nhiều rồi.”

Tôi ngả đầu ra sau, không muốn phí lời với anh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/de-thang-nam-chim-vao-quen-lang/chuong-11.html.]

“Cô đúng là không thấy quan tài không đổ lệ!”

Anh mở điện thoại đến một đoạn video và ném cho tôi, “Không được ngủ, giải thích rõ ràng!”

Tôi cầm lấy điện thoại.

Trên màn hình là đoạn video giám sát 24 giờ trong phòng bệnh của tôi, có âm thanh.

Nhưng trong đoạn video này chỉ có giọng nói của tôi, không có A Lý.

Tôi mới biết, mình bị giám sát 24 giờ bởi Giang Hoài An.

Nếu vậy, những “món quà” xuất hiện từ đâu cũng đều bị anh nhìn thấy rồi?

Anh sẽ suy đoán hành vi của tôi thế nào?

“Tôi nói không có là không có!”

Tôi cảm thấy xấu hổ và tức giận.

“Lẽ nào cô đang nói chuyện một mình với không khí?”

Giang Hoài An cười lạnh.

“Đúng, con người có nhu cầu giao tiếp xã hội, anh không cho phép người khác nói chuyện với tôi, lại không cho tôi tự nói chuyện với không khí sao?”

Tôi nhìn thẳng vào mắt anh, không hề lùi bước.

“Cô nghĩ tôi tin sao?”

Giang Hoài An giận dữ, “Nói đi, có phải cô có khả năng ngoại cảm, có phải cô nhìn thấy A Sơ không?”

Mí mắt tôi giật vài cái, cảm thấy Giang Hoài An bây giờ, còn giống một người mất trí hơn cả tôi trong khoảng thời gian này.

“Anh nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ là người bình thường.”

Tôi trợn mắt, “Ngược lại, anh suy nghĩ linh hoạt thế này, sao không đi viết tiểu thuyết kinh dị?”

“Tất cả đồ dùng sinh hoạt của cô sau khi nhập viện đều được thay đổi, cô không có cơ hội giấu thư từ hoặc đồ vật.”

“Phòng bệnh của cô, chỉ có tôi và nhân viên y tế ra vào, nghĩa là cô không có người giúp đỡ.”

“Nhưng dưới gối cô lại không định kỳ xuất hiện đồ của A Sơ, cô còn nói chuyện một mình với không khí, ngoài thông linh, không thể có giải thích nào khác.”

Giang Hoài An túm lấy cổ áo tôi, cúi người sát lại gần, “A Sơ của tôi đâu? Có phải cô có thể nhìn thấy cô ấy!”

“Chủ nhân chính là Lâm Thời Sơ thật sự, đồ ngốc!”

A Lý không nhịn được nữa, đột nhiên nhảy ra.

“A Lý, không được nói bậy!”

Tôi quay đầu quát.

Ngay giây sau, phản ứng của Giang Hoài An khiến tôi sững sờ.

Tay còn lại của anh chính xác nắm lấy cổ của A Lý.

15

“Nó nói gì vậy?”

“Buông nó ra!”

“Anh nhìn thấy tôi sao?”

Tiếng của hai người một cáo cùng vang lên trong phòng bệnh.

Giang Hoài An không buông tay A Lý ra.

Tôi nháy mắt với A Lý, cơ thể nó đột nhiên thu nhỏ lại, thoát khỏi sự kiềm chế của Giang Hoài An.

Giang Hoài An tức giận, ném tôi sang một bên để đuổi theo A Lý.

Tôi nhân lúc hỗn loạn, chậm rãi bước đến cửa sổ, mở cửa sổ và màn cửa.

“Giang Hoài An, anh còn nhớ nó chứ?”

Tôi đưa cánh tay ra ngoài cửa sổ, bàn tay mở ra, trong tay là một viên ngọc thủy tinh rỗng, trong suốt, được chế tác tinh xảo như một món đồ trang sức treo lơ lửng.

Loading...