Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

DAO NƯƠNG - Chương 2

Cập nhật lúc: 2024-08-20 22:00:22
Lượt xem: 3,315

Ta thực sự không xứng với chàng. Chàng là một công tử phong lưu, còn ta chỉ là một thôn nữ lớn lên giữa đồng ruộng.

 

Ta cúi đầu nhìn lại mình, thậm chí ta còn không có một bộ y phục mới, chiếc váy trên người vẫn là chiếc váy đỏ sẫm mà thím ta để lại, đã bạc màu vì giặt nhiều lần.

 

Da ta đen, đôi tay thô ráp vì làm việc nặng nhọc, đầy những vết sẹo và chai sạn.

 

3

 

Tạ Chiêu nổi cơn thịnh nộ, bỗng nhiên im lặng không nói gì nữa.

 

Mẹ chồng lo lắng đến phát hoảng, lần mò muốn đến bên ta, ta đỡ bà: "Phu quân không sao, chỉ là mệt mỏi thôi, người hãy nghỉ ngơi đi."

 

Mẹ chồng đi rồi, trong phòng chỉ còn lại ta và chàng. Tạ Chiêu nhắm mắt lại, rõ ràng vẫn chưa chấp nhận việc mình đã cưới một thê tử thô kệch.

 

Chàng lập ra ba điều: "Thứ nhất, không được gọi ta là phu quân; thứ hai, không được chung giường với ta; thứ ba, khi ta khỏi bệnh, chúng ta sẽ hòa ly!"

 

Ta chậm rãi thu dọn hành lý, nói là hành lý nhưng thực ra chỉ có một bộ y phục để thay.

 

Trong tủ có vài bộ y phục còn lại của Tạ Chiêu, ta nhìn qua rồi đẩy sang một bên, đặt y phục của mình vào.

 

Tạ Chiêu hoảng hốt: "Đó là tủ y phục của ta!"

 

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

"Có gì mà của ta với của chàng, không cần phân biệt."

 

Ta lại lấy ra một chiếc chăn, trải lên giường.

 

"Phu quân, chàng muốn nằm bên ngoài hay bên trong? Nếu là bên trong, chàng hãy nằm lui vào chút."

 

"Ngươi vi phạm giao ước rồi!"

 

Chàng trừng mắt, ánh mắt không còn như vừa nãy, quyết tâm không buông tha cho ta.

 

Ta vượt qua chàng, nằm vào trong chăn. Dù Tạ gia đã suy sụp, nhưng chiếc giường này vẫn thoải mái hơn nhiều so với việc nằm trên rơm rạ.

 

Ta trở mình, lẩm bẩm: "Ta chưa từng đồng ý."

 

4

 

Sáng hôm sau ta dậy rất sớm.

 

Tạ gia chẳng còn gì để ăn, ta nấu một nồi cháo, phát hiện góc vườn có hai cây hẹ dại, nhổ lên rửa sạch, cho thêm chút muối và xì dầu, coi như là món ăn kèm.

 

Khi ta ăn đến bát thứ ba, mẹ chồng cuối cùng cũng không chịu được nữa.

 

"Đêm qua ta nghe Chiêu nhi ho suốt đêm..."

 

"Bị ta làm tức giận đấy."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/dao-nuong/chuong-2.html.]

 

Không chỉ vậy, tối qua dường như chàng còn khóc, sáng nay ta thấy gối của chàng ướt đẫm.

 

Không đợi bà lên tiếng, Tạ Chiêu đã hét toáng lên.

 

Không ngờ đêm qua bị ta làm cho tức giận mà ho suốt cả đêm, sáng ra không ăn sáng, giọng nói vẫn còn khỏe thế.

 

Mẹ chồng hoảng hốt, đôi mắt mù lòa không nhìn thấy, chỉ có thể hỏi ta: "Có chuyện gì xảy ra vậy?"

 

Ta uống nốt ngụm cháo cuối cùng: "Không sao đâu, chỉ là ta vứt cái túi thơm của chàng đi thôi."

 

Đêm qua ta bị tiếng ho làm thức giấc, thấy chàng cầm cái túi thơm mà khóc, chắc hẳn là do tiểu thư Liễu tặng.

 

Bà cuống quýt, đôi tay mày mò trên bàn: "Sao con có thể vứt đi được? Đó là kỷ vật của Chiêu nhi! Là vật giữ mạng cho nó!"

 

"Giữ mạng chưa bao giờ là một cái túi thơm."

 

Khi ta trở lại phòng, Tạ Chiêu đang khóc thảm thiết.

 

"Phụ thân bị oan, Tạ gia bị phế, ta ngày đêm nằm trên giường bệnh, ngươi nói xem, sao ngươi cứ phải đối nghịch với ta?"

 

Chàng nào còn dáng vẻ công tử phong lưu, điên cuồng gào thét chỉ để xả nỗi đau trong lòng, chàng đã chịu đựng quá lâu.

 

Ta nén lại cảm giác muốn an ủi chàng, không chút biểu cảm nói: "Ngươi làm thế có ích gì? Khóc là vô dụng nhất, nếu có tác dụng, thì lúc phụ thân ta chết, ta đã khóc c.h.ế.t từ lâu rồi."

 

Trước khi quay đi, ta lại nói: "Nếu ngươi muốn lấy lại túi thơm, thì tự mình dậy mà lấy."

 

Ta nói với chàng rằng ta đã treo túi thơm lên cây lớn trong sân. 

 

Mẹ chồng mắt mù, ta cũng không giúp chàng, chỉ có chàng mới có thể tự lấy lại.

 

Tạ Chiêu tự giam mình trong phòng suốt một ngày một đêm. 

 

Đến ngày hôm sau, chàng thử xuống giường nhưng lại ngã nhào xuống đất. 

 

Mẹ chồng hỏi có chuyện gì, ta chỉ nói rằng là con mèo hoang nhảy từ tường xuống để ăn vụng. 

 

Mẹ chồng hoàn toàn tin tưởng: "Con mèo hoang đáng chết, giờ nhà ta đã sa sút, nó còn dám đến ăn trộm, lần sau mà thấy lại thì phải đánh c.h.ế.t nó!"

 

Tạ Chiêu giữ một sự căm hận trong lòng, mỗi ngày đều thử đứng dậy, nhưng lần nào cũng ngã đến bảy tám lần, rồi lại tự mình leo trở lại giường, người chàng đầy những vết bầm tím.

 

Ta lấy thuốc mỡ để bôi lên vết thương cho chàng, nhưng chàng chỉ cắn răng, ngoảnh mặt đi.

 

"Thật ra..."

 

 

 

Loading...