Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Đạo Là Thanh Mai - Phần 1

Cập nhật lúc: 2024-09-27 20:13:27
Lượt xem: 220

1

 

Ta vào cung đứng trước cửa Thượng Thư Phòng chờ đợi. Tấn Diệp được gọi vào trong, thái giám hầu hạ hoàng thượng còn chu đáo mang cho ta một chiếc ghế.

 

Ta giữ lễ phép mà đứng yên.

 

Khi Tấn Diệp ra ngoài, sắc mặt tái nhợt, nhìn ta bằng ánh mắt đầy oán hận.

 

Hoàng hậu theo sau, thấy ta thì nở một nụ cười nhẹ: “Ninh Ninh à, Tấn Diệp chỉ là nhất thời hồ đồ, con đừng để bụng.”

 

Ta hành lễ cáo lui.

 

Ta còn tưởng rằng hắn thật sự không còn chút lưu luyến nào với ngôi vị này.

 

Xem ra cái gọi là chân ái cũng chỉ đến thế mà thôi.

 

Chu Mộc Mộc làm loạn rất lâu, nhưng chẳng liên quan gì đến ta nữa.

 

Hơn nữa, nội gián trong cung còn báo rằng Tấn Diệp muốn để thái tử phi và trắc phi cùng ngày tiến phủ.

 

Thật nực cười, Chu Mộc Mộc dựa vào đâu mà nghĩ ta sẽ nhượng bộ?

 

Nàng ta dựa vào đâu mà mơ tưởng làm trắc phi?

 

Dựa vào bài "Tương tiến tửu" nàng từng đọc sao? Hay là dựa vào lời nàng từng nói "một đời một kiếp một đôi người"?

 

Ngày đại hôn rất mệt mỏi, khi đến tân phòng, đội phượng quan nặng nề khiến ta cảm thấy cổ như muốn gãy.

 

Mãi lâu sau, giọng nói của Tấn Diệp mới chậm rãi vang lên.

 

Ta ra hiệu bằng mắt cho Xuân Từ, nàng đã bỏ thuốc vào rượu hợp cẩn của chúng ta.

 

Bà mụ đỡ chúng ta làm xong nghi lễ cuối cùng.

 

Tấn Diệp ngồi trên giường, nhìn ta bằng đôi mắt không chút tình cảm. Thực ra, ta cũng rất khó hiểu.

 

Chàng trai từng đầy ắp ánh mắt yêu thương dành cho ta, từng khắc khoải mong muốn cưới ta vào phủ, từ khi nào đã trở nên như thế này?

 

Ta vì hắn mà học lễ nghi, làm canh nóng, thêu túi thơm, gối đầu.

 

Nhưng từ ngày hắn đến phủ Tấn Quốc công xin từ hôn, khiến ta trở thành trò cười của cả kinh thành, chút tình cảm duy nhất ấy cũng không còn nữa.

 

Khi mọi người lui xuống, Tấn Diệp giận dữ nhìn ta một cái rồi quay người muốn rời đi.

 

Ta lạnh lùng nhìn hắn: “Nếu đêm nay điện hạ rời đi, thì còn mặt mũi nào cho phủ Tấn Quốc công nữa? Điện hạ thật sự muốn đối xử với ta như vậy sao? Rốt cuộc ta đã làm sai điều gì?”

 

Tấn Diệp quay lại nhìn ta, trong mắt còn một chút lý trí, và cả sự hối hận.

 

Ta bỏ qua chút tình cảm cuối cùng, hối hận sao? Thứ mà Thu Ninh ta cần nhất trong đời này chính là sự hối hận của người khác!

 

Thuốc phát huy tác dụng, lý trí của Tấn Diệp hoàn toàn biến mất.

 

Hắn cũng biết rượu đêm động phòng thường có bỏ thêm chút thuốc, chỉ là ta thay đổi thuốc có tác dụng mạnh hơn mà thôi.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/dao-la-thanh-mai/phan-1.html.]

Sau chuyện đó, Tấn Diệp chìm vào giấc ngủ sâu, thân thể ta đau nhức, nhưng vẫn kê gối cao chân.

 

Dù không biết có tác dụng hay không, nhưng ta phải đảm bảo rằng trước khi Chu Mộc Mộc tiến phủ, ta đã mang thai đứa con của hắn.

 

2

 

Để đề phòng Chu Mộc Mộc làm gì đó trong ngày đại hôn của chúng ta, hoàng hậu đích thân đưa nàng vào cung và nhốt lại.

 

Sáng hôm sau khi tiến cung thình an.

 

Tấn Diệp bước nhanh như bay, đã lâu không gặp Chu Mộc Mộc, chắc hẳn phải nhớ nàng ta lắm rồi.

 

Ta bị bỏ lại phía sau, Xuân Từ đỡ lấy tay ta: “Nương nương, thái tử điện hạ quả là…”

 

Ta lạnh lùng liếc nhìn, nơi đây là đâu, sao có thể nói năng lung tung?

 

Xuân Từ vội vàng im lặng.

 

Khi đến cung hoàng hậu, Tấn Diệp đã có mặt từ lâu, đang ngóng trông mong chờ.

 

Hoàng hậu thấy ta như thấy cứu tinh, ta cười lạnh một tiếng.

 

Chu Mộc Mộc trong cung không ngoan ngoãn gì, nhưng vì nàng là người trong lòng Tấn Diệp, hoàng hậu cũng không thể làm căng quá mức với con trai mình, chỉ có thể nhịn mà không động đến nàng ta.

 

Nhất Phiến Băng Tâm

Nội gián báo rằng Chu Mộc Mộc suýt chút nữa đã bò lên giường của hoàng thượng, chỉ là hoàng thượng không hứng thú với phụ nữ, đương nhiên, với đàn ông cũng không có hứng thú.

 

Hoàng thượng chỉ quan tâm đến thành tích chính trị, quả là một minh quân.

 

Cũng không biết nếu một ngày nào đó Tấn Diệp biết được chuyện này, hắn sẽ nhìn nàng ta thế nào?

 

"Nhi thần thỉnh an mẫu hậu."

 

Ta chậm rãi dâng lên một tập sách: “Mẫu hậu, Đông cung lạnh lẽo, nhi thần nghĩ nên tìm vài người để thay phiên chăm sóc điện hạ.”

 

Tấn Diệp ngạc nhiên nhìn ta, giật lấy tập sách, tên Chu Mộc Mộc rõ ràng đứng đầu danh sách.

 

“Không ngờ nàng lại chịu đồng ý?”

 

Ta mỉm cười: “Thần thiếp không phải là người không thể dung thứ, hơn nữa điện hạ thật lòng yêu thích, chỉ là nhà của Chu Mộc Mộc thân phận quá thấp, thần thiếp không thể cho nàng vị trí cao quá, điện hạ sẽ không trách thần thiếp chứ?”

 

Tấn Diệp vội vàng lắc đầu: “Sẽ không, Chu Mộc Mộc đã nói rồi, dù chỉ làm thiếp, chỉ cần được ở bên cô là đủ.”

 

Dối gạt ai chứ, trước đây còn nói một đời một kiếp một đôi người, giờ thì nói chỉ cần làm thiếp là đủ.

 

Xem ra khoản lễ của Chu Mộc Mộc ta đã định hơi cao, biết vậy đã chỉ định nàng ta làm thiếp mà thôi.

 

“Chỉ là các tiểu thư chưa từng học quy củ trong cung, nên cần phải đưa vào Tư Nghi Cục để học lễ nghi, không biết điện hạ và mẫu hậu thấy thế nào?”

 

Nắm quyền chủ động thì mới dễ dàng điều khiển được hắn theo ý mình.

 

Ta lại làm rất chu đáo, không để ai có thể bắt bẻ được chút lỗi nào.

 

Tấn Diệp nhíu mày, hoàng hậu gật đầu: “Thái tử phi nói rất đúng, nên làm vậy.”

 

Tấn Diệp không nói được gì, ta chỉ có hai tháng, nhất định phải sinh ra trưởng tử.

Loading...