Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Dao Chỉ - Chương 4

Cập nhật lúc: 2024-09-20 12:18:48
Lượt xem: 438

Nghĩ là nghĩ như vậy, nhưng ta vẫn mang theo hộp đồ ăn đi vào viện Tiêu Lâm Hoài.

 

Nơi này không lớn, giữa viện để lại một mảnh đất trống lớn, bên cạnh còn bày một giá đỡ binh khí, nhìn ra được trước khi bị thương mỗi ngày Tiêu Lâm Hoài đều luyện võ ở đây.

 

Thái y vừa đi, hiện tại Tiêu Lâm Hoài còn đang ngủ.

 

Ta ra hiệu cho gã sai vặt không nên quấy rầy, nhẹ chân đi vào phòng ngủ của Tiêu Lâm Hoài, trong không khí còn có mùi thơm của hương an thần ta làm, xem như cũng không phí công sức của ta.

 

Tiêu Lâm Hoài ngủ không ngon chút nào, trên trán đổ mồ hôi, đôi môi trắng bệch.

 

Ta đi vào giường của hắn, cẩn thận quan sát, theo thói quen quan sát triệu chứng của bệnh nhân, gỡ ngân châm từ bên hông xuống, ta nhẹ nhàng đ.â.m vào huyệt thần môn của hắn, đảm bảo hắn không tỉnh lại đột ngột.

 

Thân là đại phu, ta cũng muốn biết chân của Tiêu Lâm Hoài bị thương nặng đến bao nhiêu.

 

Ta đem chăm mỏng đắp trên đùi hắn đẩy ra, lộ ra hai chân bị liệt của Tiêu Lâm Hoài, sau một phen kiểm tra trong lòng là vô cùng nghi hoặc.

 

Nhìn khuôn mặt Tiêu Lâm Hoài trắng bệch đang ngủ say, không hiểu sao lại có cảm giác hoang đường.

 

Đêm tân hôn đó ta đạp đổ xe lăn, nhìn Tiêu Lâm Hoài giãy dụa trên đất ra liền phát hiện hai chân của hắn cũng không phải giống bệnh bình thường, nhưng ta không nghĩ đến nguyên nhân này.

 

Từ phòng ngủ hắn trở về, ta có chút hoảng hốt, trong lòng có nhiều suy đoán táo bạo, chỉ vội vã phân phó gã sai vặt, chờ khi Tiêu Lâm Hoài tỉnh lại thì đến báo cho ta, vội vã trở về viện của mình viết liền mấy phong thư.

 

Đến chiều rốt cục Tiêu Lâm Hoài cũng tỉnh lại.

 

Tiêu Lâm Hoài nhìn thấy ta cũng không có phản ứng gì, trong tay hắn còn cầm một ly rượu trong sân trống rỗng, chỉ có một mình hắn lẻ loi trơ trọi ngồi trên xe lăn, xung quanh là mùi rượu nhàn nhạt trong không khí.

 

Ta đem hộp cơm để lên bàn, một lần nữa đem canh giải rượu bưng đến.

 

“Tướng quân uống chút canh giải rượu đi.”

 

Tiêu Lâm Hoài nhàn nhạt nhìn lướt qua, không nói gì thêm, bưng bát lên một hơi uống cạn.

 

Uống xong lại nhìn qua ta, dường như xua đuổi trong im lặng, ta có chút lúng túng đứng đó, thật sự không có lý do để ở lại, trong lòng lại có thêm chuyện đè nén.

 

Ta do dự không biết nên ở lại hay đi ra, nghĩ để bàn bạc kỹ hơn.

 

Tiêu Lâm Hoài vừa uống canh giải rượu lại rót một chén rượu ngửa đầu uống vào.

 

Thấy vậy ta vô cùng tức giận, rốt cục không lo được Tiêu Lâm Hoài có suy nghĩ gì hay không, một tay đưa lên đánh đổ chén rượu của hắn.

 

Tính cách của ta vốn giống những đứa trẻ ở thôn trang, mang theo sự mạnh mẽ, hiện tại nhìn thấy Tiêu Lâm Hoài uống canh giải rượu của mình còn tiếp tục chà đạp thân thể, liền nhìn không được mà phát hỏa.

 

“Ngươi không thấy ngươi đang lãng phí bản thân mình sao? Vốn ta tưởng rằng ngươi chinh chiến sa trường sẽ càng hiểu được sinh mệnh đáng quý đến thế nào, lại không nghĩ đến chỉ là phế đi một đôi chân đã muốn sống hèn nhát, tướng quân không ch.ết trên chiến trường mà lại cam tâm ch,ết say ở chỗ này sao?”

 

Tiêu Lâm Hoài cười nhạo một tiếng, trực tiếp cầm cả bình rượu lên rót vào miệng.

 

“Nếu ta thật sự vì hai chân mà sa sút tinh thần như vậy, có lẽ còn có thể bị lời này của ngươi làm cho thuyết phục, nhưng việc đâu có đơn giản như vậy.”

 

Ta sửng sốt.

 

“Nếu ta có thể không nói lời nào say ch.ết ở đây, mới thật sự là hy sinh vì nước.”

 

Giọng hắn không rõ bi thương hay đùa cợt.

 

Tiêu Lâm Hoài không muốn nói tiếp, xua tay muốn trở về phòng.

 

Ta đứng tại chỗ nhìn bóng lưng cô đơn của hắn, vò vò khăn trong tay, một giây trước khi hắn bước vào căn phòng tối tăm ta lên tiếng.

 

“Là hoàng thượng sao?”

 

Bánh xe lăn hướng đến chỗ ta, đôi mắt Tiêu Lâm Hoài chăm chú nhìn ta.

 

“Làm sao ngươi biết?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/dao-chi/chuong-4.html.]

 

Ánh mắt hắn sáng rực, dường như muốn nhìn thấu ta.

 

Ta bị ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm làm cho có chút im lặng.

 

“Ta biết chút y thuật, chân của ngươi...”

 

Ta có chút không đành lòng nói ra chân tướng.

 

“Trong thân thể ngươi có độc tố lưu lại, nhưng chân của ngươi không đứng dậy được là bởi vì ngươi đã dùng thuốc tương khắc, tuy nói là ức chế được độc tính, nhưng lại dẫn đến độc tố chồng chất không tiêu tan, làm hai chân tê liệt.”

 

Tiêu Lâm Hoài nhìn ta với ánh mắt càng ngày càng sắc bén.

 

“Nếu ngươi đưa phương thuốc cho ta, ta có thể giúp ngươi...”

 

“Chuyện này ngươi không phải để ý đến, nếu như không muốn ch.ết thì hãy quản cho tốt miệng của mình, không được nói ra ngoài.” Tiêu Lâm Hoài cắt ngang lời ta.

 

Ta có chút không thể tin nhìn đôi mắt lạnh lùng của Tiêu Lâm Hoài, lạnh lẽo như hồ nước không nhìn thấy đáy.

 

“Hiện tại thương thế của ngươi ta có thể trị liệu, nếu như ngươi cứ tiếp tục như vậy sẽ bị co rút, thậm chí sẽ ch.ết, chẳng lẽ ngươi muốn tiếp tục như vậy sao? Một mực làm tên phế nhân?”

 

“Quân muốn thần ch.ết, thần không thể không ch.ết.” Tiêu Lâm Hoài nói xong cũng rời đi.

 

Ta đứng tại chỗ thật lâu cũng chưa lấy lại được bình tĩnh, lời cảnh cáo của Tiêu Lâm Hoài cũng chứng minh cho suy đoán của ta.

 

Thật sự là hoàng thượng, nguyên nhân không cần nói cũng biết, chẳng qua là “Công cao hơn chủ”.

 

Từ hôm đó ta không gặp được Tiêu Lâm Hoài nữa, thái y cũng thường xuyên ra vào phủ, người bên ngoài nhìn vào chỉ thấy Tiêu Lâm Hoài được ban nhiều hoàng ân, chỉ có ta biết đế vương không có trái tim, để một người đứng xem như ta trong lòng càng lạnh lẽo.

 

Không nói đến người trong cuộc là Tiêu Lâm Hoài.

 

Ta muốn đến tìm hắn nhưng từ đầu đến cuối hắn đều đóng cửa không gặp, ngay cả hương an thần cũng không nhận.

 

Ta thật sự không có biện pháp nào.

 

Mãi cho đến thời điểm cuối năm, sự việc cuối cùng cũng có chuyển biến.

 

Mùa đông năm nay còn lạnh hơn so với những năm trước, tuyết lớn như lông ngỗng trắng xóa, tạm thời che đậy những thứ bẩn thỉu bên dưới.

 

Hiện tại biên cương còn được tính là yên ổn, thời điểm cuối năm biểu ca của Tiêu Lâm Hoài là Tiêu Thịnh đến kinh thành báo cáo.

 

Tiêu Thịnh và Tiêu Lâm Hoài lớn lên từ nhỏ cùng nhau, sau khi nhận được thư của Tiêu Thịnh gửi đến, bằng mắt thường cũng nhìn thấy được sự vui vẻ của Tiêu Lâm Hoài.

 

Biểu hiện chính là Tiêu Lâm Hoài đã chịu gặp ta, hơn nửa năm nay số lần ta gặp Tiêu Lâm Hoài có thể đếm được, chân hắn vẫn như cũ.

 

Có khi hắn sẽ dùng bữa với ta trong viện.

 

Sau khi Tiêu Lâm Hoài bị thương, Tiêu Thịnh thay hắn giữ vị trí chủ soái, ở biên quan vất vả trở về, nên ta cùng Tiêu Lâm Hoài vẫn phải giả bộ quan tâm yêu thương nhau.

 

“Đây chính là đệ muội sao?!”

 

Vóc người Tiêu Thinh cao lớn, mang đến hơi thở đặc biệt của những người ở biên quan.

 

“Khi các ngươi thành thân ta thực sự không về kịp, đây là quà ta và tẩu tử ngươi tặng.”

 

Tiêu Thịnh cười hắc hắc, mang theo chút khờ khạo của quân nhân.

 

Tiêu Thình nhìn thấy ta cùng Tiêu Lâm Hoài đứng chung một chỗ cực kỳ xứng đôi, cảm thấy vui mừng, nói rồi Tiêu Thịnh liền đem một chiếc khóa đồng tâm đặt lên tay chúng ta.

 

Ta ước lượng, khóa đồng tâm này làm bằng vàng thật sự có chút giống với bộ dạng to lớn của Tiêu Thịnh.

 

Chúng ta không nói được vài câu, Tiêu Lâm Hoài liền lôi kéo Tiêu Thịnh đi vào thư phòng, Tiêu Lâm Hoài đã rời biên quan tròn một năm, mặc dù người ở kinh thành nhưng trong lòng vẫn lo lắng chiến sự ở biên quan.

 

Thư phòng sáng đèn suốt đêm dài.

Loading...