Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Danh môn khuê tú xuyên đến niên đại văn - Chương 4

Cập nhật lúc: 2024-10-21 12:58:14
Lượt xem: 43

Chương 4: Cuộc sống mới đầy thử thách

---

Khi ánh nắng buổi sáng chiếu rọi qua cửa sổ, Lâm Thanh Tuyết lờ mờ mở mắt. Nàng cảm thấy cơ thể mệt mỏi sau một đêm dài không yên giấc. Những tiếng động xung quanh, tiếng kêu của gà vịt và tiếng gọi nhau í ới của mọi người đã kéo nàng ra khỏi giấc ngủ.

“Tiểu Hoa, dậy đi! Còn ngủ thì không kịp ăn sáng đâu!” Giọng của Lâm Thị, mẹ nàng, vang lên bên ngoài cửa.

Cá Kho Mặn hay Thịt Kho Tàu ngon hơn ta ^^

“Dạ, con dậy ngay đây!” Nàng hít một hơi thật sâu, rồi ngồi dậy, cố gắng quên đi những lo âu trong lòng. Thực tế là, cuộc sống ở đây không như nàng tưởng tượng. Mỗi ngày trôi qua, nàng đều phải làm việc từ sáng đến tối, từ việc nhà đến đồng ruộng.

Ra khỏi phòng, nàng thấy không khí trong bếp đã đầy ắp mùi thơm của cháo và món rau xào. Bà Thị đang bận rộn chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà. “Tiểu Hoa, qua đây giúp mẹ một tay nhé!” Bà nói, gương mặt hiền hòa.

“Dạ, mẹ,” nàng đáp lại, nhưng trong lòng nàng đang đầy ắp những suy nghĩ. Mình sẽ phải sống ở đây như thế nào? Những ngày tháng vất vả chưa bao giờ ngừng lại.

Sau bữa sáng, nàng mặc bộ quần áo giản dị, chuẩn bị ra ngoài đồng. Khi nàng bước ra khỏi cửa, chị Tâm đã đứng chờ, vẻ mặt không mấy thiện cảm. “Mày lại trễ, sao mà chậm chạp thế? Không lẽ bây giờ mới biết ra đồng à?” Chị ta cười khẩy.

“Em… em không quen làm việc sớm như vậy,” Thanh Tuyết lúng túng đáp, trong lòng ngập tràn cảm giác tự ti.

“Mày chưa quen thì phải làm cho quen! Không lẽ sống cả đời như một con mèo nằm ườn?” Chị Tâm tiếp tục châm chọc, làm nàng cảm thấy xấu hổ.

Đi ra ngoài, nàng thấy các chị dâu đang thu hoạch rau cùng với các anh trai. Chị Lan và chị Hương đang cười đùa, còn những đứa trẻ thì chạy quanh với tiếng cười trong trẻo. Thanh Tuyết cố gắng hòa nhập, nhưng lại cảm thấy như mình là một người thừa.

“Tiểu Hoa! Đến đây làm giúp chị chút việc!” Chị Hương gọi, nhưng giọng điệu của chị có phần châm chọc. “Đừng để chị phải chờ lâu nhé!”

“Dạ, em đến ngay,” nàng đáp, nhưng trong lòng lại đầy lo lắng. Nàng biết mình không có khả năng làm việc nặng nhọc như họ.

Nàng bắt đầu nhặt rau, nhưng mỗi lần cúi xuống, nàng lại cảm thấy đau nhức. “Cô ta có khả năng nhặt rau không vậy?” Một giọng nói từ phía xa vang lên. Nàng quay lại và thấy bà Hòa, hàng xóm của gia đình nàng, đang đứng bên ngoài, nhìn với vẻ thương cảm.

“Bà Hòa, bà không cần phải lo cho con đâu,” Thanh Tuyết cười nhạt, nhưng nước mắt đã gần rơi. “Con sẽ làm quen thôi.”

“Mày không cần cố gắng quá sức, cứ từ từ mà làm,” bà Hòa khuyên nhủ. “Chị Tâm không phải là người dễ tính đâu. Mày phải cẩn thận với chị ta.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/danh-mon-khue-tu-xuyen-den-nien-dai-van/chuong-4.html.]

“Con sẽ cố gắng. Con không muốn bị chê cười nữa,” nàng thở dài, trong lòng đầy nỗi tủi nhục.

“Mày sẽ ổn thôi, chỉ cần mày cố gắng,” bà Hòa động viên. “Cuộc sống này sẽ làm mày mạnh mẽ hơn.”

Thanh Tuyết gật đầu, nhưng lòng nàng không hề chắc chắn. Nàng tiếp tục công việc, mỗi cú quỳ xuống, mỗi cú ngẩng lên đều khiến nàng cảm thấy mệt mỏi. Thời gian trôi qua, các chị dâu vẫn tiếp tục châm chọc nàng.

“Tiểu Hoa, mày làm chậm quá! Mọi người đã làm xong một đống việc mà mày còn chưa được nửa!” Chị Tâm mắng.

“Mày không phải là người làm việc chứ?” Chị Hương cười nhạo. “Mày chỉ làm mất thời gian thôi!”

“Em biết mà, em sẽ cố gắng hơn!” Nàng nắm chặt tay, quyết tâm không để những lời nói đó làm mình chùn bước.

Mặt trời đã lên cao, và cơn nóng nực khiến mọi người đều phải dừng lại nghỉ ngơi. Thanh Tuyết cảm thấy khát nước, nàng đi đến chiếc giếng gần đó, nhưng khi vừa đến nơi, nàng nghe thấy tiếng cười đùa của các chị dâu.

“Nhìn kìa, Tiểu Hoa lại đi nghỉ rồi!” Chị Lan cười lớn. “Chẳng lẽ lại không làm nổi một chút việc sao?”

“Thật không thể tin nổi!” Chị Tâm cũng chế giễu. “Để làm gì mà không biết làm việc, chỉ có thể ngồi trong nhà đọc sách thôi!”

“Chúng ta không cần mấy cô tiểu thư này!” Chị Hương cười châm biếm.

Nàng quay đi, lòng nặng trĩu. Bất chấp nỗ lực của mình, nàng chỉ cảm thấy thất vọng. Thậm chí, nàng không dám phản kháng, chỉ biết cúi đầu chịu đựng. Cảm giác tủi nhục khiến nàng không thể kìm được nước mắt. Nàng cảm thấy mình như một kẻ thất bại trong chính cuộc sống của mình.

“Tiểu Hoa, sao mày lại đứng đây?” Giọng của anh cả Lâm Duy vang lên, khiến nàng giật mình. “Mọi người đang chờ mày đấy!”

“Em chỉ… em chỉ đi lấy nước,” nàng lúng túng đáp, cố gắng giấu đi sự yếu đuối của mình.

“Đừng lo lắng quá! Mọi người chỉ châm chọc mày thôi mà!” Anh cả động viên, nhưng ánh mắt anh có phần lo lắng. “Mày sẽ ổn thôi.”

“Em biết,” nàng chỉ có thể nói như vậy, lòng cảm thấy xao xuyến. Duy quay đi, tiếp tục công việc, còn nàng đứng lại, cảm thấy cô đơn trong những lời châm chọc của mọi người.

Khi mọi người quay lại làm việc, Thanh Tuyết quyết định phải thay đổi. “Không thể sống mãi như thế này được,” nàng tự nhủ. “Mình phải chứng tỏ khả năng của bản thân!”

Cô quay lại đồng, bắt đầu thu hoạch rau một cách chăm chỉ hơn. Mồ hôi chảy dài trên trán, nhưng lòng nàng đầy quyết tâm. “Nếu như mình không thể trở thành một người có ích ở đây, thì cuộc sống này thật sự sẽ vô nghĩa!”

Loading...