Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Đằng Sau Lớp Mặt Nạ Của Người Chồng Cấm Dục - Phần 4

Cập nhật lúc: 2024-09-23 19:34:57
Lượt xem: 427

8

Cuối năm trước, công việc khá nhiều.

Tan làm tôi vẫn chưa làm xong.

Bận rộn đến mức không biết mấy giờ rồi, lúc tỉnh táo lại mới phát hiện mình đã ngủ gục trên bàn.

Cựa quậy người một cái.

Có thứ gì đó trên vai rơi xuống.

Tôi đưa tay ra chụp lấy.

Thì ra là một chiếc áo khoác đen.

Mang theo mùi hương quen thuộc.

Tôi quay đầu lại, lúc này mới để ý, bên cạnh đang có người ngồi.

Đôi chân dài được bao bọc bởi chiếc quần tây vừa vặn.

Lên trên nữa.

Là một gương mặt cau mày tập trung làm việc.

Ánh sáng từ máy tính hắt lên.

Gương mặt lạnh lùng, lông mày sắc bén.

Tôi nhìn đến ngẩn người.

Trái tim cũng loạn nhịp trong giây lát.

Rồi lại trở lại bình thường.

Như thể chỉ là ảo giác.

"Tỉnh rồi?"

Mục Vân Tiêu nhận ra, xoay người nhặt áo khoác lên, khoác lại cho tôi.

Giống như một cái ôm.

Tôi không nhịn được tham lam rướn người tới gần một chút.

Rồi lại đột ngột dừng lại.

Mình đang làm gì vậy?

"Dữ liệu còn lại không nhiều lắm, anh đã xử lý xong giúp em rồi."

Mục Vân Tiêu đỡ tôi đứng dậy, ghé sát lại hỏi: "Vậy, bây giờ có thể về nhà với anh được chưa?"

Giống như đang hỏi, nhưng lại dịu dàng đến lạ.

Tim tôi lại đập mạnh. Lần này tôi cảm nhận được:

"Được."

Tôi ngoan ngoãn gật đầu.

Tay Mục Vân Tiêu đang nắm lấy cánh tay tôi dần trượt xuống, cho đến khi nắm lấy tay tôi.

Anh nắm tay tôi một cách tự nhiên.

Trong lòng như được đặt một chiếc túi sưởi, ấm áp lạ thường.

Tôi nghiêng người nhìn anh.

Hai người giống như một cặp vợ chồng bình thường đang yêu nhau.

Một câu hỏi lớn trong lòng tôi sắp bật ra.

Thế là tôi hỏi: "Tại sao lại muốn kết hôn thương mại với nhà em?"

Mục Vân Tiêu cụp mắt xuống, nhìn tôi một cái.

Không nói gì.

?

Anh ấy mọc miệng ra rồi sao còn câm hơn cả tôi vậy?

Không biết cơn tức vô cớ từ đâu đến, tôi hất tay anh ấy ra, tự mình đi về phía xe.

9

Về đến nhà.

Mục Vân Tiêu muốn lại gần mở cửa.

Tôi không để ý, quẹt thẻ vào rồi "ầm" một tiếng đóng cửa lại.

Sau đó tự mình vào phòng tắm.

Khi tôi vừa tắm xong, đang quấn khăn tắm thì…"xoẹt" một tiếng, cả căn nhà chìm vào bóng tối.

Mất điện rồi?

Tôi nghi hoặc mở cửa phòng tắm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/dang-sau-lop-mat-na-cua-nguoi-chong-cam-duc/phan-4.html.]

Bên ngoài cũng tối om.

Tôi thử bước chân về phía trước, nhẹ nhàng gọi: "Mục Vân Tiêu."

Dạo này cổ họng được bảo vệ tốt, có thể thử nói vài câu.

Nhưng không hiểu sao tôi chỉ muốn giao tiếp với Mục Vân Tiêu bằng ngôn ngữ ký hiệu.

Tại sao nhỉ?

Có lẽ vì thấy dáng vẻ anh ấy ra hiệu rất đẹp, rất ưa nhìn. Lấp lánh.

Đang ngẩn người, tôi bị thảm chùi chân vấp phải, "á" một tiếng rồi ngã thẳng về phía trước.

Cơn đau dự kiến đã không đến.

Vì tôi đã được ai đó đỡ vào lòng.

"Đường Chi, đừng kêu, cổ họng sẽ bị viêm đấy."

"Lần này em không cố ý đâu."

"Cái gì?"

Tôi đỏ mặt: "Lao vào lòng anh."

"Biết rồi." Người đàn ông buông tôi ra, "Là anh cố ý."

Mục Vân Tiêu liên lạc với bên kỹ thuật đến kiểm tra mạch điện.

Tôi ngồi bên giường, ngẩng đầu nhìn anh.

Bóng dáng cao lớn in rõ dưới ánh trăng chiếu vào từ cửa sổ.

Mọi cử chỉ đều thong dong tự tại.

Anh ấy là của tôi.

Ý nghĩ này vừa lóe lên.

Không biết lấy đâu ra can đảm, tôi dang tay ôm lấy eo anh ấy:

"Nhanh lên..."

Lời chưa nói hết đã bị cắt ngang, Mục Vân Tiêu khựng lại, nói với người đầu dây bên kia: "Thôi, tối nay không cần đến nữa."

Rồi cúp máy.

Xung quanh yên tĩnh trở lại. Chỉ còn lại những hạt bụi lơ lửng trong không trung. Lờ mờ ẩn hiện trong làn sương mỏng.

Mục Vân Tiêu khẽ gọi: "Đường Chi?"

Tôi "ừm" một tiếng.

Bỗng cảm thấy chỗ tiếp xúc với tôi trên người anh có gì đó khác thường.

Mục Vân Tiêu!

Sao anh ấy lại!

Lại...

Thôi, đàn ông nhịn lâu quá sẽ hỏng mất.

Thế là tôi đưa hai tay lên, mò mẫm ôm lấy đầu anh: "Mục Vân Tiêu."

"Anh đây."

"Em có thể giúp anh."

Gò má Mục Vân Tiêu bị tôi nắm lấy bắt đầu nóng bừng:

"Em muốn giúp anh thế nào?"

Tôi nghĩ đến đoạn video đã xem, thấy cũng bình thường mà, nên nói: "Cái gì cũng được."

"Được."

Giọng anh ấy đột nhiên trầm xuống như thể xé toạc một bức màn che giấu bấy lâu.

Người nhẹ bẫng.

Giây tiếp theo.

Tôi bị ném xuống giường.

"Đường Chi, em nói đấy nhé."

Tôi nghe thấy tiếng ngăn kéo đầu giường được mở ra, có thứ gì đó được lấy ra.

...

"Gọi anh một tiếng."

"Mục... Mục Vân Tiêu."

"Không phải cái này."

Tôi nghĩ mãi trong mớ mồ hôi dính nhớp, cuối cùng mới nói: "Lão công."

 

Loading...