Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Đằng Sau Lớp Mặt Nạ Của Người Chồng Cấm Dục - Phần 1

Cập nhật lúc: 2024-09-23 19:33:51
Lượt xem: 720

1

"Xin lỗi, làm phiền anh rồi!"  Tôi dùng ngôn ngữ ký hiệu để xin lỗi.

Sau đó nhận lấy Mục Vân Tiêu từ tay tài xế.

Bóng dáng cao lớn ngả vào người tôi khiến tôi suýt chút nữa tôi đã ngã nhào.  Eo đột nhiên bị một vòng tay ôm lấy.  Cùng lúc đó, hơi thở nóng bỏng nồng nặc mùi rượu phả vào má tôi:

"Vợ ơi, anh thấy khó chịu."

Giọng nói trầm khàn khàn khàn khiến tim tôi thắt lại.

Từ khi kết hôn đến nay, chúng tôi nước sông không phạm nước giếng.

Tôi còn là một người câm, không thể nói chuyện.

Huống chi Mục Vân Tiêu mỗi ngày đều ăn vận chỉnh tề như một tinh anh nơi công sở, comple cà vạt, cả người toát ra vẻ lạnh lùng xa cách.

Ai ngờ anh ấy say rượu lại thành ra thế này?

Tôi còn chưa hoàn hồn đã bị anh ấy ấn vào cửa hôn điên cuồng.

Môi tôi bị chặn cứng, hơi thở toàn là mùi của Mục Vân Tiêu.

Tôi thở hổn hển, khóe mắt ứa lệ.

Không ngờ Mục Vân Tiêu nghe thấy tiếng tôi, bàn tay lại càng siết chặt eo tôi hơn.

Tên Mục Vân Tiêu này, chỉ giỏi nhân lúc say rượu là giở trò lưu manh!

Tôi đưa tay đẩy anh ấy ra, vất vả lắm mới thoát được.

Đưa anh ấy vào nhà.

Ai ngờ vừa vào cửa, anh ấy đã ngã xuống ghế sofa, không sao dậy nổi.

Tôi đứng tại chỗ, tay chân luống cuống.

Ngủ ở đây lỡ bị cảm thì sao?

Vì vậy tôi lo lắng đưa tay tát anh ấy một cái. Rất nhẹ, giống như đang cù vậy.

Lông mi Mục Vân Tiêu run run, dụi vào như thể rất thoải mái: "Vợ ơi, thêm nữa..."

Tôi cảm thấy sợ hãi. Không phải chứ, anh ấy là một tên biến thái à?

Vì vậy tôi hít sâu một hơi, dùng hết sức tát mạnh vào mặt anh ấy.

Trong phòng khách yên tĩnh, "Chát" một tiếng giòn tan.

Mục Vân Tiêu mở mắt ra.

Khi chúng tôi nhìn nhau, không khí như đông cứng lại.  Ánh mắt anh ấy đen thẳm lạnh lùng, mang theo cảm xúc mà tôi không hiểu được.

Haha.  Thật xấu hổ.

Tôi lập tức dùng ngôn ngữ ký hiệu: "Lên lầu ngủ đi, ở đây lạnh lắm."

Mục Vân Tiêu chớp chớp mắt, nhìn tôi một lúc.

Tôi bị nhìn đến mức cảm thấy không thoải mái, đứng dậy muốn lên lầu nhưng bị anh ấy nắm chặt cổ tay.

Trong phút chốc, tôi đã ngã vào lòng anh ấy.

Lưng tôi đập mạnh vào lồng n.g.ự.c rắn chắc của anh ấy.

Đầu của người đàn ông thoải mái gác lên hõm cổ tôi, cọ cọ nhẹ.

Tôi bị cọ đến mức run lên, lại bị anh ấy ôm chặt hơn.

"Chúng ta cùng đi ngủ nha vợ"

Tôi cựa quậy.  Nhưng bất lực, người này khỏe quá, tôi không thể thoát ra được.  Cứ vậy mà tôi ngủ thiếp đi trong vòng tay anh ấy.

2

Không biết có phải vì được ôm hay không mà tôi ngủ rất ngon giấc.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, tôi đã ở trên giường.  Bên ngoài có người gõ cửa phòng ngủ.

Tôi đứng dậy mở cửa.

Đụng phải Mục Vân Tiêu đã ăn mặc chỉnh tề.

"Cơm ở trên bàn."

Giọng người đàn ông lạnh nhạt, vẻ ngoài anh tuấn lạnh lùng, ánh mắt sắc bén.

Toàn thân toát ra khí thế "người ngoài chớ lại gần, người quen càng phải tránh xa".

Hoàn toàn không nhìn ra bộ dạng kỳ quái của đêm qua.

Tôi sững sờ một chút, ngoan ngoãn gật đầu.

Đột nhiên, ánh mắt Mục Vân Tiêu di chuyển xuống dưới: "Môi sao sưng vậy?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/dang-sau-lop-mat-na-cua-nguoi-chong-cam-duc/phan-1.html.]

Ầm một tiếng, mặt tôi đỏ bừng.

Thủ phạm không hề hay biết, còn hỏi một cách đường hoàng!

Tôi đưa tay ra, trước mặt anh ấy, "rầm" một tiếng đóng sập cửa lại.

3

Kết quả buổi tối hôm đấy, tài xế gọi điện.

Người chồng kết hôn lắm chuyện này lại say rượu nữa rồi!

Tôi lại xuống lầu xin lỗi rồi đưa anh ấy lên nhà.

Hôm nay khác hẳn hôm qua. Anh ấy lại ngoan ngoãn, không hôn lung tung nữa.

Tôi dìu anh ấy vào phòng ngủ.

Tôi xuống lầu pha cho anh ấy một cốc trà giải rượu.

Khi trở về, cửa phòng ngủ hé mở.

Tôi không nghĩ nhiều mà đưa tay đẩy cửa ra.

Cảnh tượng trước mắt khiến tôi suýt hét lên kinh ngạc.

Áo vest của Mục Vân Tiêu đã rơi trên đất.

Áo sơ mi trắng cởi ra một nửa, lộ ra lồng n.g.ự.c trắng nõn rắn chắc.  Thắt lưng đã bị kéo ra.

Tay của người đàn ông bị chăn che khuất một nửa đang làm chuyện không thể miêu tả.

Nhìn đến đây, đầu óc tôi ong lên, m.á.u dồn lên mặt, trống rỗng.

Mục Vân Tiêu dường như nhận ra có người, đưa ánh mắt liếc về phía tôi.  Ánh mắt đỏ ngầu, mang theo dục vọng mãnh liệt:

"Đứng ngây ra đó làm gì? Em muốn giúp anh à?"  Giọng nói trầm thấp khàn khàn.

Tôi giật mình tỉnh giấc.

Bất chấp tất cả, nhắm mắt lại dùng ngôn ngữ ký hiệu: "Xin lỗi, em quên gõ cửa!"

Rồi quay người bỏ chạy.

Đột nhiên phía sau vang lên một tiếng "thịch" rất mạnh.

Tôi dừng lại.

Anh ấy ngã xuống đất rồi sao?

Còn chưa kịp quay lại, tôi đã bị ôm chặt trong vòng tay.

Một đôi tay quấn quanh eo tôi.

Giọng nói đầy cám dỗ vang lên bên tai: "Hiểu rồi, vậy em giúp anh đi."

Nói rồi, tay phải của tôi bị anh ấy nắm lấy, từ từ di chuyển xuống dưới.

Tất cả m.á.u trong người tôi như dồn hết về đầu ngón tay.

Giá như tôi có thể nói, lúc này tôi nhất định sẽ mắng Mục Vân Tiêu té tát!

Cả người tôi căng cứng như một cây cung sắp b.ắ.n ra, run như sắp vỡ.

Một giây trước khi chạm vào mép quần, đôi tay đó đột nhiên dừng lại.

Thậm chí còn buông thõng xuống một cách bất lực.

Tôi cúi đầu nhìn xuống.

Mục Vân Tiêu vậy mà ngủ thiếp đi rồi!

Khuôn mặt lạnh lùng như ngọc bỗng trở nên dịu dàng hơn rất nhiều.

Lông mi hơi run, dính chút hơi nước, mơ hồ mang theo vẻ yếu đuối sau khi say rượu.  Không phải chứ.

Sao anh ấy có thể thư giãn nhanh đến vậy?  Quả nhiên là Mục tổng!

Lúc này, tôi như được trở về từ cõi chết, thở hổn hển, thoát khỏi vòng tay nóng bỏng của anh ấy.

Nghiến răng nghiến lợi, nhắm mắt lại giúp anh ấy cởi quần, mặc lại chiếc quần lót sắp tụt xuống.

Mặc xong, tôi sờ sờ mặt mình, nóng hổi.  May mà lúc nãy bị chăn che khuất nên tôi không nhìn thấy mất.

Nếu không, ngày mai chắc chắn sẽ mọc lẹo mất!

Tên biến thái c.h.ế.t tiệt này!

Không biết mọi người trong công ty nếu biết Mục tổng uy quyền nơi thương trường là người như vậy thì sẽ có biểu cảm gì?

Dọn dẹp xong xuôi, tôi cố gắng rúc vào góc tường, tránh xa Mục Vân Tiêu.

Xem ra trước đây tôi đã đánh giá anh ấy quá cao rồi.

 

Loading...