Chạm để tắt
Chạm để tắt

Đằng sau ánh hào quang - Phiên ngoại 2: Bùi Ung Xuyên

Cập nhật lúc: 2024-08-05 22:30:56
Lượt xem: 793

Tôi sẽ không bao giờ quên cảnh lần đầu tiên gặp Lương An.

Tôi đang đứng trên ban công tầng một chơi game, nhìn thấy một cô gái đang leo vào vườn nhà tôi để nhổ bồ công anh. 

Cô ấy buộc tóc đuôi ngựa, trên cánh tay có vết bỏng, nhưng khuôn mặt lại rất bình thản. 

Tôi biết cô ấy là em gái song sinh của Lương Đình, chuyện hôm đó đã khiến nhiều người biết đến.

Không hiểu sao, tôi nhảy ra để trêu chọc cô ấy. 

Cô ấy ngước mắt nhìn tôi, đôi mắt đen trắng rõ ràng, trong trẻo như suối núi, lạnh lùng. 

Cô ấy không để ý đến tôi, tôi thì nhất định phải chắn đường cô ấy. 

Cô ấy nắm lấy cánh tay tôi chắn đường, kéo một cái rồi đẩy một cái. 

Tôi như bèo trên hồ, lắc lư qua lại rồi bị đẩy ngã. 

Lương An bước qua người tôi, chỉ để lại cho tôi một bóng lưng.

Sau đó trong kỳ thi phân lớp, tôi đã giúp cô ấy lật tẩy vụ gian lận thi cử. 

Cô ấy cố ý khóc, đôi mắt đỏ hoe, trông khá dễ thương. 

Sau khi phân lớp, chúng tôi ngồi cùng bàn. 

Tôi luôn không tự chủ được mà nhìn cô ấy.

Nhìn cô ấy buổi sáng ăn táo từ tốn, vẽ một con heo nhỏ lên sách tiếng Anh. 

Nhìn cô ấy vào giờ nghỉ trưa đứng ở cuối lớp, mềm mại như đang nhẹ nhàng đánh quyền. 

Nhìn cô ấy lên lớp ngâm thơ, nhắm mắt, lông mi run run. 

Lương An quá đặc biệt, đứng trong đám đông, dù cô ấy không nói một lời mọi người vẫn có thể thấy cô ấy.

"Bùi Ung Xuyên, cậu ngồi cùng bàn với Lương An, có thể dò hỏi xem cô ấy thích kiểu người nào không?" 

"Chậc, chúng ta không dám lại gần cô ấy, sợ xúc phạm cô ấy." 

"Cô ấy nhìn tôi một cái, tôi đã thấy lo lắng rồi."

Lương An rất được các bạn gái trong lớp yêu thích, không có nam sinh nào dám đùa giỡn với cô ấy. 

Ngoài tôi, không có nam sinh nào có thể đến gần cô ấy như vậy. 

Chỉ nghĩ đến điều đó thôi cũng khiến tôi cảm thấy như bay lên trời.

Trong lòng Lương An, tôi là đặc biệt. 

Trong giờ tự học buổi tối, cô ấy lật xem quyển tranh. 

Tôi ngứa ngáy tay, dùng bút chọc vào mu bàn tay trắng của cô ấy. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/dang-sau-anh-hao-quang/phien-ngoai-2-bui-ung-xuyen.html.]

Cô ấy không ngẩng đầu, chỉ đưa một ngón tay chạm vào mặt tôi, ra hiệu tôi chăm chỉ đọc sách. 

Đào Hố Không Lấp team

Tôi như bị ma xui quỷ khiến, nắm lấy ngón tay cô ấy. 

Lương An quay đầu nhìn tôi, phát ra một tiếng "Hử?". 

Tim tôi suýt nhảy ra khỏi lồng ngực, lúng túng tìm cớ: "Cái... cái bài này làm sao vậy?"

Lương An cúi đầu giảng bài cho tôi, một lọn tóc rơi xuống tai. 

Tôi thầm nghĩ trong lòng, khi nào tôi mới có thể vén tóc cho cô ấy.

Năm lớp 11, trong buổi dạ hội mừng năm mới, Lương An được chọn biểu diễn tiết mục. 

Cô ấy mặc một bộ váy thủy mặc, thổi một bản "Đao kiếm như mộng" bằng sáo.

Một tay cô ấy cầm kiếm, một tay cầm sáo, trông như người bước ra từ thế giới võ hiệp. 

Tất cả mọi người dưới sân khấu đều phát cuồng, cùng nhau hát vang. 

Tôi kiếm đâu bến bờ yêu và hận khó lòng vẹn tròn 

Tôi đao phá trời xanh đúng sai hiểu cũng không hiểu

Lương Đình đứng trên ghế hét lớn: "Đó là em gái tôi! Lương An, cô ấy là em gái tôi!" 

Mọi người đều phát cuồng vì cô ấy. 

Cô ấy bình thản múa kiếm, chào tạm biệt. 

Giữa biển người hò reo, cô chỉ để lại cho mọi người một bóng lưng. 

Cô ấy đến từ nơi yên tĩnh, ra đi giữa lúc náo nhiệt.

Tôi ngồi trên ghế, tim đập thình thịch. 

Tôi biết, tôi không còn cứu được nữa.

Năm lớp 12, gia đình Lương An xảy ra nhiều chuyện. 

Lương Đình tự tử, vết thương chưa lành đã ra nước ngoài. 

Cô Cao gặp chuyện như vậy, phải thường xuyên gặp bác sĩ tâm lý. 

Sau khi Lương Sơn và Thẩm Thành bị kết án, Lương An ngồi trên ghế dài trong khu, thổi một bài nhạc ru. 

Tôi ngồi bên cô ấy.

Lương An nói: "Bùi Ung Xuyên, đi cùng tôi thăm bà và sư phụ nhé." 

Tôi nghe thấy mình nói: "Được."

Tôi đưa tay, vén một lọn tóc rối bên tai cho cô ấy.

Loading...