Chạm để tắt
Chạm để tắt

Đằng sau ánh hào quang - Chương 5

Cập nhật lúc: 2024-08-05 21:49:56
Lượt xem: 1,457

Khi tôi đi thi hộ cho Lương Đình, Bùi Ung Xuyên cũng cùng phòng thi với tôi.

Mỗi lần tôi đều đến đúng lúc vào phòng thi, và rời khỏi sớm để tránh nói chuyện với người khác. 

Cho đến khi kết thúc môn thi cuối cùng, Bùi Ung Xuyên và tôi cùng nộp bài sớm.

Anh ấy đi cùng tôi, đặt bài thi xuống, tôi cũng đặt bài thi của mình lên trên bài thi của anh ấy.

Khi chuẩn bị rời đi, Bùi Ung Xuyên đột nhiên kéo tay tôi lại, bối rối nói: "Em là Lương An, tại sao trên bài thi của em lại viết tên Lương Đình?"

Tôi cúi đầu, giả vờ hoảng sợ, khóc òa lên: "Em chính là Lương Đình! Anh đừng nói bậy!"

"Anh không thể nhận nhầm được! Vết thương trên cánh tay em, anh đã thấy rồi." Bùi Ung Xuyên kiên quyết nói. Khi chuông nộp bài vang lên, anh lập tức nói với giáo viên, "Thưa thầy! Em có chuyện cần báo cáo."

Chuyện này cuối cùng cũng bị lộ.

Tôi, Lương Đình và bố tôi ngồi trong văn phòng, hiệu trưởng và trưởng phòng tuyển sinh cũng có mặt.

Bùi Ung Xuyên bất ngờ đưa cho tôi một mảnh giấy.

Tôi cầm khăn giấy từ từ lau nước mắt.

Còn Lương Đình thì đã hoàn toàn sụp đổ!

Cô ấy mặt tái nhợt, liên tục run rẩy: "Phải làm sao đây, phải làm sao đây? Bố, mẹ sẽ đánh c.h.ế.t con mất!"

Mẹ tôi bỏ công việc ở cơ quan, quay về.

Vừa bước vào, bà đã tát bố tôi một cái thật mạnh trước mặt mọi người, giận dữ nói: "Lương Sơn! Anh dạy con kiểu gì vậy! Thi hộ! Ý tưởng tồi tệ này anh nghĩ ra thế nào được? Đình Đình chỉ học lệch môn toán, con bé đã bổ sung trong kỳ nghỉ hè và điểm số luôn tốt, chắc chắn vào lớp trọng điểm. Tại sao anh lại để Lương An thi hộ!"

Trước mặt bao nhiêu người, một bên mặt bố tôi bị đánh đỏ, móng tay mẹ tôi để lại một vết xước có m.á.u trên môi ông.

Thế nhưng ông lại không hề nổi giận, ngược lại còn ôn hòa nói: "Em à, hãy nghĩ cách giải quyết chuyện này trước đã."

"Mẹ! Con sai rồi, con xin mẹ đừng cấm túc con." Lương Đình liên tục thu mình vào góc tường, sụp đổ nói, "Con đã trốn học! Con không đi học môn toán, điểm số đều là giả! Nên con mới không dám thi."

Mẹ tôi kiềm chế cơn giận, giải quyết chuyện này.

"Ung Xuyên, tên trên bài thi của Lương An và Lương Đình sẽ được đổi lại, chuyện này cô sẽ giải thích với ông nội cháu." Mẹ tôi đối diện với Bùi Ung Xuyên nói một cách bất đắc dĩ, "Cô thật không ngờ mọi chuyện lại ra nông nỗi này."

Bùi Ung Xuyên cười cười, không nói gì.

Ông nội của Bùi Ung Xuyên là một người có uy tín trong ngành giáo dục, cũng là hiệu trưởng cũ của trường, rất coi trọng phong cách học tập, tuyệt đối không cho phép xảy ra chuyện gian lận. Vì vậy mẹ tôi không thể xử lý nội bộ, chỉ có thể ép Lương Đình học hành chăm chỉ.

Đào Hố Không Lấp team

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/dang-sau-anh-hao-quang/chuong-5.html.]

Trên đường về nhà, bầu không khí rất ngột ngạt.

Vừa về đến nhà, mẹ tôi liền lao vào phòng của Lương Đình.

Bà đập vỡ tất cả búp bê Barbie của Lương Đình, cắt nát toàn bộ váy áo Lolita của cô ấy.

Lương Đình khóc đến nỗi toàn thân run rẩy, nhưng không dám phản kháng chút nào.

Mẹ tôi không nói gì, ném kéo xuống, sau đó bắt đầu gọi điện thoại.

Lớp học piano, lớp ba lê, lớp học bổ túc toán.

"Dạ, thưa thầy, tôi hiểu rồi. Tôi sẽ giải quyết tốt việc này." Mẹ tôi cúp điện thoại, lại tát bố tôi thêm một cái!

Lương Đình run rẩy, khóc càng thảm hơn.

"Lương Sơn, điều duy nhất em yêu cầu ở anh là hãy chăm sóc Đình Đình tốt, giúp con bé thành tài." Mẹ tôi nghiến răng nói, "Còn anh thì sao? Thông đồng với giáo viên để giả điểm, giúp con bé trốn học, đây là việc mà một người bố nên làm sao! Em nghĩ chắc anh gần đây bận công việc quá nên đã bỏ bê Đình Đình. Em sẽ nói với bố em, để anh nghỉ ngơi một thời gian."

Bố tôi là bác sĩ, làm việc ở bệnh viện của ông ngoại tôi.

Bố tôi không nói gì, cúi đầu.

"Còn con nữa! Lương An!" Mẹ tôi giơ tay định đánh tôi, "Đã đi thi hộ rồi! Tại sao lại để Bùi Ung Xuyên phát hiện! Chuyện này lan ra, Đình Đình sau này làm sao đối diện với mọi người trong trường!"

Tôi lùi lại một bước, tránh khỏi tay bà, đối diện với ánh mắt ngỡ ngàng của bà, bình tĩnh nói: "Đừng động tay với con, nếu không phải con cố tình để Bùi Ung Xuyên phát hiện, sau này chuyện thi hộ bại lộ, Lương Đình bị đuổi học, chuyện sẽ không thể cứu vãn. Còn mẹ, sẽ mãi mãi không phát hiện ra việc chị ấy trốn học, giả điểm."

Mẹ tôi ngạc nhiên dừng lại, nhíu mày, nhìn tôi thật kỹ.

Còn bố tôi đột ngột ngẩng đầu nhìn tôi, từ từ nheo mắt lại.

Ánh mắt ông, không còn là sự xấu hổ và giận dữ khi bị mẹ đánh, mà là sự dò xét đối với tôi.

Tôi nhìn thẳng vào mắt ông, bố, con đã cho bố cơ hội rồi.

Tối hôm trước kỳ thi, con đã mời bố đi thắp hương cho bà, nhưng bố từ chối vì bận công việc.

Giờ không bận nữa rồi, có thể đi thắp hương cho bà được rồi chứ?

Còn nữa, con thật sự rất tò mò, bố, giữa bố và bà đã xảy ra chuyện gì.

Khiến bà đến khi qua đời vẫn khóc và nói: "An An, đừng gọi điện cho bố con nữa, cả đời này bố con sẽ không đến gặp bà đâu. Bà đã làm sai một việc, sau này sẽ phải xuống địa ngục. An An, đừng bao giờ mất đi tâm thiện, nếu không cả đời sẽ không yên lòng."

 

Loading...