Chạm để tắt
Chạm để tắt

Đại Lão Trừ Tà Vả Mặt Em Gái Trà Xanh - Chương 9

Cập nhật lúc: 2024-05-21 00:13:34
Lượt xem: 3,330

16

 

Tôi từ chối lời đề nghị của Phạm Tử Hân, rất nhanh đã nhận được món quà đầu tiên mà cô ta tặng.

 

Cô ta "phát hiện" nam phụ bị thương, không thể diễn mấy cảnh hành động hôm nay.

 

Vì vậy, cảnh quay của tôi được đẩy lên trước.

 

Địa điểm quay phim là một tòa nhà nhỏ kiểu cũ.

 

Tòa nhà bị bỏ hoang đã lâu, mặc dù có người quét dọn, nhưng không có người ở. Hiện tại vì quay phim, cũng cố ý bố trí ánh sáng âm u.

 

Rõ ràng rất yên tĩnh, nhưng tôi chỉ cảm thấy ồn ào. Rất nhiều, rất nhiều tiếng động.

 

Ánh mắt tôi lướt qua dấu vết mơ hồ trên lớp bụi mỏng trên mặt đất, ngón tay tùy ý bóp quyết điểm vào vết tích để xem hướng gió, vậy mà lại biến thành màu trắng.

 

Mò kim đáy biển, lại vô tình nhận được mà không tốn chút công sức nào, nơi này quả nhiên ẩn giấu thứ gì đó.

 

Chị Nhã Phi vốn dĩ vẫn luôn ôm bụng, đột nhiên ngẩng đầu nhìn tôi.

 

Phạm Tử Hân một lòng muốn lấy lòng cô ta, vì chị Nhã Phi này nắm giữ nhiều nguồn lực, các mối quan hệ phía sau đan xen phức tạp, nếu có thể được chị ta nâng đỡ, vậy thì đơn giản có thể trực tiếp thăng cấp.

 

Sáng sớm đã nghe thấy Phạm Tử Hân sai bảo trợ lý đặt đồ ăn, sau đó lại đi bộ gần hồ với chị Nhã Phi, nhưng chị ta vẫn luôn hờ hững với cô ta.

 

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

Cảnh quay của tôi vốn là một cảnh hành động đơn giản.

 

Tôi yên lặng ngồi trên lan can gỗ đọc kịch bản.

 

Cảnh đánh nhau này có vẻ không khó.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/dai-lao-tru-ta-va-mat-em-gai-tra-xanh/chuong-9.html.]

 

Nhưng có chút khác so với những gì Tô Nghiệp Thành kể cho tôi, dường như độ khó của động tác đã được tăng thêm.

 

Phạm Tử Hân cong môi cười ẩn ý, khoanh tay nhìn tôi, ánh mắt mang theo ý giễu cợt lướt qua chỉ đạo võ thuật và hậu cần đạo cụ trên trường quay.

 

Một phút trước khi khai máy, chỉ đạo võ thuật nhanh chóng nói đơn giản một tràng, như sợ tôi sẽ dễ dàng hiểu được.

 

Anh ta nói xong, chưa đợi tôi lên tiếng, đã quay đầu nói với phó đạo diễn: "Cô ấy nói không thành vấn đề."

 

Phạm Tử Hân khẽ cười một tiếng.

 

Phó đạo diễn cười nhạt: "Chuẩn bị xong chưa?"

 

Tôi gật đầu.

 

Phạm Tử Hân nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: "Chờ xem cô ta làm trò hề như thế nào."

 

Cô ta đưa tay chọc chọc Lục Định Bách, người đóng vai nam phụ, cố ý hỏi: "Nhìn cái gì? Vừa rồi rõ ràng đã đồng ý rồi, bây giờ lại luyến tiếc? Anh cũng cảm thấy cô ta xinh đẹp? Đang ăn trong bát còn nhìn vào nồi."

 

"Sao bằng em được. Anh và Tô Nghiệp Thành không giống nhau, em biết anh mà, anh là người như vậy, ghét nhất phụ nữ nhàm chán, lại thêm múa đao vung côn thô lỗ, thật sự không có chút nữ tính nào. . ." Anh ta lắc đầu.

 

Anh ta còn chưa nói xong, phó đạo diễn đã hô khai máy.

 

Tôi đá ngang một cái, xoay người, lộn nhào, đáp chính xác lên năm cọc gỗ, lộn nhào hai vòng, sau đó ngả người ra sau một cách uyển chuyển, gọn gàng, mũi tên đạo cụ b.ắ.n tới từ phía sau bị tôi chộp lấy trong tay, tôi từ từ quay đầu lại, áo đạo bào bay bay.

 

Lòng bàn tay hơi nóng, mũi tên dài trong tay vậy mà lại là thật.

 

Tôi giơ tay ném ra, mũi tên dài đáp chính xác trước mặt Phạm Tử Hân và Lục Định Bách một cm, một con rắn vừa hay lao ra từ đó, bị tôi trực tiếp định trụ.

 

Lục Định Bách sững sờ như tượng gỗ, rõ ràng bị dọa choáng váng, không nói ra được câu nào nữa.

Loading...