Chạm để tắt
Chạm để tắt

Cưới hai chồng - 8

Cập nhật lúc: 2024-07-15 12:48:00
Lượt xem: 1,663

Phụ hoàng lên tiếng: “Hoang đường. Lý tướng là trụ cột triều đình, sao có thể tự mình cấy cầy. Người đâu, ban thưởng cho Lý tướng một trăm mẫu ruộng tốt, một trăm trâu cày khỏe mạnh, một trăm hộ nông dân giỏi nhất, hỗ trợ Lý tướng cày ruộng, trồng lương thực, cải tiến chủng loại!”

 

Hai mắt Lý tướng tối sầm, hai chân mềm nhũn lập tức được thái giám chạy lại dìu ra khỏi điện.

 

 

13

 

Tống Thư cùng Phùng đô úy thắp nến bàn tính kế hoạch liên tiếp ba ngày.

 

Trước khi rời đi, hắn tới phủ công chúa vào lúc chạng vạng và nói muốn gặp Hoan Hỉ một chút.

 

Trong sân có một gốc cây hoa quế rất to. A Ánh đưa cho ta một cái giỏ, bảo ta ngồi xuống nhặt hoa quế dưới tàng cây.

 

Phía bên kia, Tống Thư đang cùng Hoan Hỉ bốn mắt nhìn nhau. Ánh mắt một người một lừa, giống hệt như hoa quế quết đường.

 

Tống Thư nói với Hoan Hỉ: “Những ngày ta không ở đây, ngươi nhớ phải chăm sóc bản thân thật tốt, ăn cơm đúng giờ, ngủ thật ngon. Nhớ kỹ chưa?”

 

Hoan Hỉ không lên tiếng.

 

Tống Thư lại nói: “Ngươi thích ăn đồ ngọt, đầu thu trái cây mặc dù ngọt nhưng ăn nhiều sẽ lạnh bụng. Không nên tham ăn, với lại tốt nhất, trước khi ăn nên ngâm qua nước gừng ấm một chút. Nhớ kỹ chưa?”

 

Hoan Hỉ cũng không lên tiếng. Hoan Hỉ cũng không bao giờ ăn trái cây.

 

Tống Thư vẫn nói tiếp: “Mười ngày, chờ ta trở về. Nếu trong vòng mười ngày ta không trở về, ngươi cũng không nên bỏ cuộc. Phải tin tưởng ta nhất định đang tìm trăm phương ngàn cách, ngày đêm không ngừng nghỉ mà chạy về. Ngươi cứ yên tâm chờ, không được đi Nam Cương, càng không nên đi nơi nào hết, chờ ta trở về. Nhớ kỹ chưa?”

 

Ta nói: “Nhớ rồi.”

 

Thân thể Tống Thư cứng đờ.

 

Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh. Yên tĩnh đến mức ta có thể nghe thấy tiếng nói nghẹn ngào trong cổ họng hắn.

 

Bầu không khí của hoàng hôn đang chìm xuống, bóng cây lắc lư. Hắn cứ như vậy quay lưng về phía ta, ngồi im lặng. Rất lâu sau, mới khàn giọng mở miệng: “Một năm trước, bên ngoài Tử Trúc Lâm, ta nhìn thấy nàng, liền đánh mất ba hồn bảy vía.”

 

“Ta ghét chính bản thân mình bị sắc đẹp làm cho ngu muội, đọc sách thánh hiền nhiều năm như vậy mà chẳng khác gì một tên hèn hạ say mê tửu sắc, trong lòng tràn đầy dục vọng không thể tả nổi.”

 

“Cũng tức giận nàng dễ dàng động tâm đối với ta như thế. Giống như lúc đi dạo phố vô tình bắt gặp một món đồ chơi hiếm lạ, không hiểu rõ bản chất cùng khuyết điểm của ta nhưng mãnh liệt đến tìm ta. Yêu thích như vậy làm cho ta sợ hãi.”

 

“Sau này ta mới hiểu được, mọi thứ là do mặc cảm tự ti của mình mà ra.”

 

Ta cố nén tiếng khóc: “Chàng đừng nói nữa, nghe giống như đang dặn dò chuyện hậu sự vậy. Sau này trở về, hãy từ từ nói tiếp.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/cuoi-hai-chong/8.html.]

 

Hắn mỉm cười, nói: “Được.”

 

Ta ra cửa tiễn Tống Thư. Ở đầu bên kia con đường dài, Phùng Đô úy dẫn theo binh mã đang chờ xuất phát.

 

[Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại Monkeyd.vn
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để động viên team nha. Cảm ơn bạn ]

Đến tiễn còn có cháu gái Lý tướng, Lý Trục Nguyệt.

 

Từ nhỏ ta đã ghét Lý Trục Nguyệt. Khuôn mặt xinh đẹp kia, so với ta còn giống một công chúa hơn nhiều. Có lẽ là bát tự của hai chúng ta không hợp, vừa thấy mặt là cãi nhau, gây gổ từ nhỏ đến tận bây giờ.

 

Nàng ta nói chuyện một cách kỳ lạ và khó chịu: “Ta cùng Tống Thư ca ca là thanh mai trúc mã. Ngay từ khi còn nhỏ, ta có đồ vật quý hiếm gì cũng lấy ra cho huynh ấy bớt buồn chán. Con lừa ta tặng cho huynh ấy cũng đặt tên là Hoan Hỉ, điều đó cho thấy huynh ấy vô cùng vui mừng.

 

Ta nói: “Im đi, đừng nhắc đến cái tên đó với ta.”

 

Lý Trục Nguyệt kinh ngạc nói: “Chuyện này mà ngươi cũng muốn tức giận? Tại sao không thể nói? Ngươi nói không được nói thì không thể nói sao? Ngươi là lão Thiên Vương sao?”

 

Ta tức giận rống lên: “Bởi vì ông nội ngươi là ta đây cũng tên là Hoan Hỉ!”

 

Tống Thư ở phía trước bỗng nhiên dừng lại. Bóng dáng cao lớn đứng trong gió, giống như có thể bị gió thổi tung bất cứ lúc nào. Hắn chậm rãi quay đầu lại nhìn ta, trong mắt tràn đầy tức giận cùng ấm ức.

 

Ta và Lý Trục Nguyệt đều bị dọa đến ngây người.

 

Lý Trục Nguyệt hỏi: “Làm sao mà huynh cũng tức giận rồi? Chẳng lẽ, tên của huynh cũng là Hoan Hỉ sao?”

 

Tống Thư đỏ mắt, gằn từng chữ: “Tên ta là Trường Mệnh.”

 

Đổi lại là ta đứng sững sờ tại chỗ thật lâu.

 

14

 

Năm mười hai tuổi, ta nổi loạn, tự rèn cho mình một thanh kiếm, muốn cầm kiếm ngao du thiên hạ. Còn đặt cho mình một cái tên giả, gọi là Hoan Hỉ.

 

Trên đường đi, quen biết một kẻ cô độc khác, tên gọi là Trường Mệnh.

 

Hai chúng ta tuân thủ nghiêm túc luật lệ của giang hồ: anh hùng không hỏi nhau đến từ đâu, chỉ nói về tấm lòng và chí hướng của mình.

 

Trường Mệnh rất nghèo, cũng rất gầy yếu. Ta giúp hắn đánh nhau, mời hắn ăn thịt, mua kẹo đường cho hắn. Hắn nói mình chưa từng ăn kẹo, ôm túi kẹo kia hăng hái ăn một lèo đến mức đau cả răng.

 

Ta không tin lắm, phụ mẫu nhà nào mà không lấy kẹo dỗ trẻ con, sao lại có người chưa từng ăn kẹo.

 

Để trả ơn ta, hắn nói muốn mời ta ăn dưa. Ngày hè nóng như lồng hấp. Hắn nhảy vào một ruộng dưa, nhổ xong cỏ dại cả mảnh ruộng, mới yên tâm thoải mái trộm một quả dưa hấu nho nhỏ.

Loading...