Chạm để tắt
Chạm để tắt

Cuối cùng chàng cũng tới cưới thiếp - Phần 7

Cập nhật lúc: 2024-06-18 18:37:10
Lượt xem: 129

Trước mắt ta hiện lên cảnh tượng thiên quân vạn mã chạy như bay.

Các tướng sĩ hy sinh trong trận chiến đó ở nơi đó.

Kiều Hoài đã ở đó.

Ta cũng nên ở đó.

23

Chứng cứ vô cùng xác thực, không thể nào cãi lại.

Thánh thượng tức giận, hạ lệnh điều tra rõ vụ án này, tất cả những người có liên quan tuyệt đối sẽ không nhân nhượng.

Vu Thượng thư bị hạ ngục.

Nhưng Tấn vương đã trốn thoát.

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

24

Ta phái tất cả tử sĩ thủ hạ ngoại trừ A Ngô ra ngoài.

"Sống phải thấy người, c..hết phải..." Ta dừng một lúc lâu: “Không, nhất định phải bắt sống hắn.”

Đêm nay ta uống thuốc xong, chìm nổi trong cơn ác mộng, mũi bỗng ngửi thấy mùi khét nồng nặc.

“Cô nương!”

A Ngô xông vào, dùng áo khoác ướt đẫm bọc lấy ta: “Gặp rắc rối rồi! Đi mau!”

Lửa cháy dữ dội, toàn bộ cửa hàng đều cháy sạch giống như linh đường mà ngày đó ta đổ dầu đốt.

A Ngô quỳ gối trước mặt ta thỉnh tội.

“Đêm qua, cấp dưới báo tin có tung tích của Tấn vương, thuộc hạ thừa dịp ra khỏi thành lục soát. Là thuộc hạ sơ sẩy, trúng kế điệu hổ ly sơn, thuộc hạ đáng tội c..hết!”

“Không trách ngươi.” Ta lắc đầu: “Hắn có thể điều tra ra ta, nhưng thật ra rết trăm chân c..hết mà không cứng.”

“Cô nương.” A Ngô nói: “Địch tối ta sáng, Xương Đô không thể ở lại lâu.”

Ta gật đầu.

25

Trước khi rời khỏi Xương Đô, ta trở về từ đường của Kiều thị một lần.

Lần này ta mời Chu bá bá cùng đi.

Lão nhân gia nhìn mấy cái tên quen thuộc trên linh vị trước mắt, cắn răng quay đầu đi chỗ khác.

Ta mang cho người ba nén nhang, người đến thăm bọn họ, bọn họ sẽ vui vẻ.

Chu bá bá nhận lấy hương, tế bái xong, đột nhiên quay đầu hỏi ta: "Cửa hàng xây dựng lại có cần ta phái người hỗ trợ hay không?"

Ta lắc đầu: “Đa tạ Chu bá bá, không mở cửa hàng nữa.”

Người sửng sốt, trong nháy mắt liền kịp phản ứng: “Con muốn đi sao?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/cuoi-cung-chang-cung-toi-cuoi-thiep/phan-7.html.]

Ta "Vâng" một tiếng: “Đầu sỏ gây nên chuyện còn chạy trốn bên ngoài, con phải tiễn hắn một đoạn đường.”

“Quá nguy hiểm!”

Chu bá bá nhíu mày: “Triều đình đã phát lệnh truy nã, bốn biển đều đang bắt hắn, sớm muộn gì cũng sẽ bắt được hắn về quy án, con cần gì phải tự mình mạo hiểm?"

Ta hỏi ngược lại: “Nếu hắn chạy trốn tới Văn Khâu thì sao?”

Chu bá bá trầm mặc.

“Chu bá bá, hiện tại Nam Vinh Phụng chính là cọng rơm cứu mạng cuối cùng của hắn, sự tình liên quan đến hai nước, triều đình làm việc rất bất tiện. Nhưng con có thể, cho dù phải dùng bất cứ cách nào, con muốn tự tay kết liễu hắn.”

Lão tướng trầm mặc thật lâu, cuối cùng thở dài: “Cho nên hôm nay con dẫn ta tới nơi này, là muốn cáo biệt. Tang Ca, con sẽ không trở lại, đúng không?”

“Vâng.” Ta cười nói: “Cho nên dẫn người tới nhận từ đường, sau này chuyện từ đường Kiều thị, con mạo mụi không biết xấu hổ nhờ Chu bá bá lo liệu.”

Người nhìn ta chằm chằm, nhìn thật lâu.

Cuối cùng vỗ vỗ bả vai ta.

“Đi thôi. Cả nhà lão Hầu gia đều thương con nhất, họ nhất định cũng không muốn con vì bọn họ mà bị vây khốn, lãng phí cả đời. Sau khi chuyện này kết thúc, đất trời rộng lớn, con có thể đi hưởng thụ, đừng quay lại nữa! Khi nào rảnh rỗi, nhớ viết thư cho ta!"

26

Cho dù đã đầu xuân, thời tiết phương Bắc vẫn lạnh lẽo như cũ.

Ta càng ngày càng sợ lạnh.

Càng đến gần phía bắc, áo khoác càng buộc chặt, lò sưởi càng không thể rời tay.

A Ngô lúc nào cũng trông chừng ta, ban đêm than lửa cũng không thể tắt.

Trước đây không phải như vậy.

Nếu A Hoài biết, không chừng chàng sẽ cười ta càng ngày càng yếu ớt.

Cứ cười đi.

Đã hơn nửa năm kể từ khi ta hạ độc đao của Nam Vinh Phụng, mặc dù chưa truyền ra tin tức tử vong, nhưng chắc chắn hắn sống cũng không tốt lắm.

Ta cũng đoán không sai, Tấn vương chính xác là tới chỗ này để cứu hắn.

Nói là tới cứu hắn nhưng có lẽ là cũng chỉ dựa vào một ít phương thuốc bí truyền trước đây hoàng thất nắm giữ, giúp hắn kéo dài chút hơi tàn, kéo dài tính mạng mà thôi.

Tấn vương bây giờ là c..hó nhà có tang, rất cần Nam Vinh Phụng còn sống, mới có thể được hắn che chở.

Đáng tiếc, có ta ở đây, hai người bọn họ ai cũng không che chở được ai.

27

Thượng tướng quân Nam Vinh Phụng nằm triền miên trên giường bệnh nhiều ngày, bỗng nhiên thân thể rất tốt.

Để cảm tạ bằng hữu đã gửi linh dược từ xa hàng ngàn dặm, một yến tiệc đặc biệt được tổ chức tại phủ để ăn mừng.

Đêm trước bữa tiệc, ta xé chiếc mặt nạ da người đã đeo trên mặt gần một năm, gương mặt trong gương trắng hơn trước rất nhiều, thoạt nhìn có chút xa lạ.

A Ngô ở ngoài cửa bẩm báo: “Cô nương, nhóm vũ cơ bên kia đã an bài tốt rồi.”

 

Loading...