Chạm để tắt
Chạm để tắt

CUỘC HÔN NHÂN SAI LẦM - Chương 8

Cập nhật lúc: 2024-05-09 02:56:20
Lượt xem: 8,446

8

Ôn Cảnh Trừng chợp mắt một lát rồi vội vã rời khỏi phủ, trước khi đi còn đặc biệt dặn dò ta, tình hình hiện tại đang trăm mối, sau này có chuyện gì xảy ra thì cũng đừng bước chân vào nhị phòng, cứ giao cho chàng ấy giải quyết là được.

Ta xoa bóp cái eo đau nhức, mơ mơ màng màng đáp lại. Ôn Cảnh Trừng ít khi về nhà, nhưng mỗi lần về đều tràn đầy sức sống.

Ôn Chí Viễn sau khi lĩnh gia pháp thì ngoan ngoãn hơn nhiều, nhưng chẳng mấy ngày sau thì Liễu Oanh Nhi lại lặng lẽ thắt cổ tự vẫn.

Liễu Oanh Nhi sau khi mất đi đứa con chỉ là một tiểu thiếp tầm thường, Nhị phu nhân sai người lấy chiếu cuốn rồi quẳng ra khỏi phủ, chẳng gây chút xôn xao nào.

Đến khi vào đông, thiên tử lâm trọng bệnh, tình hình khắp kinh thành Lạc Dương trở nên căng thẳng.

Lần cuối Ôn Cảnh Trừng trở về chỉ bảo ta ngàn vạn lần không được ra ngoài, sau đó là hàng chục ngày bặt vô âm tín.

"Không xong rồi tiểu thư, Tề Vương phản nghịch tấn công thành, nhị gia dẫn người vây quanh Ôn phủ không cho ra vào, ngoài đường toàn là kỵ binh." Đang lúc ta vẫn ở trong phòng như mọi ngày, xem sổ sách cho hết thời gian thì Mai Hương vội vã vén rèm chạy vào.

Mấy ngày nay trong lòng ta vốn đã bất an, ký ức kiếp trước cũng hiện về. 

Một năm sau khi Ôn Chí Viễn đỗ tiến sĩ, nhị phòng phò tá Tề Vương phát động binh biến, sau khi tiêu diệt đảng thái tử thì chiếm lấy Lạc Dương.

Giờ thời điểm đã đến sớm hơn rất nhiều, khiến ta có chút luống cuống.

"Liên lạc với mật thám của chúng ta ở Lạc Dương, gửi tin về Dương Châu, báo cho mẹ và mọi người nhanh chóng đóng cửa hàng rồi về quê ẩn náu. Ngoài ra, cử người đi điều tra tin tức của đại gia." Ta hít một hơi thật sâu rồi ra lệnh cho Mai Hương.

Mai Hương cũng trấn tĩnh lại để đi làm, chẳng mấy chốc đã nhận được hai tin tức.

Bên Dương Châu, mẹ ta báo tin, từ nửa tháng trước, nhà họ Ôn đã cử người đưa bọn họ đến một nơi an toàn, không cần lo lắng. 

Còn một tin khác thì Đảng thái tử liên tiếp thất bại, Tề Vương tiến vào kinh thành thì đã xử tử Thái phó Ôn Cảnh Trừng.

Sau khi xem tin tức này, hơi thở của ta như nghẹn lại, phải vịn vào tay Mai Hương mới đứng vững được.

Ta không tin, người nam tử luôn mang nụ cười ôn hòa kia lại ch///ết dễ dàng như vậy, chàng ấy là đích trưởng tử của đại phòng nhà họ Ôn, gi//ết người không chớp mắt, lại tiến hành từng bước vững chắc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/cuoc-hon-nhan-sai-lam/chuong-8.html.]

Kiếp trước, Ôn Cảnh Trừng đã tranh đấu với Tề Vương suốt nhiều năm mới bị đánh bại.

Ta không cam lòng, lại cử tất cả mật thám đi tìm tin tức về Ôn Cảnh Trừng, nhưng những tin tức thu được đều là nói chàng ấy đã ch///ết. 

Và thế lực của Tề Vương ngày càng lớn mạnh, khắp Lạc Dương chìm trong chiến tranh.

Lúc này, ta phát hiện mình đã mang thai được hai tháng, lý trí bảo ta phải ở dưới sự che chở của mật thám và vệ sĩ rời khỏi Lạc Dương ngay lập tức.

Dù sao thì người thân bên Dương Châu cũng đã ở nơi an toàn, lão Thái quân là mẹ cả nhị gia, không có nguy hiểm tới tính mạng.

Dù Ôn Cảnh Trừng không còn nữa, nhưng đảng phái Thái tử mà y từng đứng đầu vẫn còn ở Lạc Dương và tranh đấu với Tề vương.

Cuối cùng, ta quyết định ở lại, huy động mọi nguồn lực và sự viện trợ kinh doanh của mình để hỗ trợ vật tư cho đảng phái cũ của Thái tử. 

Bên ngoài chiến sự hỗn loạn, nữ quyến trong phủ cũng không có thời gian để ý đến việc ta đang làm gì, do đó thuận tiện hơn nhiều.

Đêm hôm đó, ta vẫn ngồi trước bàn, xem các tin báo chiến sự và tình hình hỗ trợ vật tư bên ngoài thì bỗng cánh cửa lớn của phòng sách bị đạp tung ra. 

Ta ngẩng đầu lên thì thấy ngay khuôn mặt méo mó, dữ tợn của Ôn Chí Viễn.

“Nửa đêm xông vào như thế này, xem ra bài học mà Đại bá dạy ngươi vẫn chưa đủ”. Ta vội vã che giấu các văn kiện và đứng dậy quát lên, nhưng ánh mắt liếc qua lại thấy Mai Hương đã bị đánh ngất xỉu, còn bên ngoài là toàn bộ binh sĩ của nhị gia.

Ôn Chí Viễn lao về phía ta, hơi thở nồng nặc mùi rượu phun vào cổ ta.

“Đại bá đã ch///ết hẳn rồi mà ngươi vẫn còn nghĩ đến y sao, Vân Tịnh, ngươi có biết ta yêu ngươi đến mức nào không, trước đây ta bị Lưu Oanh Nhi, con điếm đó che mắt rồi. Khi cha ta phò tá Tề vương lên ngôi thì sẽ được phong làm Tam công, hiện giờ không ai ngăn cản chúng ta đến với nhau nữa được. Ngươi là của ta, ta không thể chịu đựng được nữa rồi”.

Nói xong, Ôn Chí Viễn tiến ta, muốn hôn ta, hai tay hắn xé toạc quần áo của ta.

Ta vừa ghê tởm vừa tức giận, tìm thấy nghiên mực liền đập mạnh vào trán hắn.

Ôn Chí Viễn kêu lên một tiếng, m.á.u từ trán chảy xuống, hắn tức giận tát ta một cái, khiến má ta đau rát, ù tai hoa mắt.

“Con điếm, ta muốn gần gũi với ngươi là xem trọng ngươi đấy. Đợi đến khi ta chán ngươi rồi, ta sẽ đưa ngươi đến làm quân kỹ”. Tột cùng Ôn Chí Viễn đã lột bỏ lớp đạo mạo, mặt mày hằm hằm tiến tới gần ta.

 

Loading...