Chạm để tắt
Chạm để tắt

Cuộc chiến bảo vệ gia đình của cô con gái - Chương 7

Cập nhật lúc: 2024-08-09 22:38:42
Lượt xem: 179

7

Người xứng đáng để tôi nói chuyện chính là bố tôi.

Vào kỳ nghỉ đông, Lưu Bình cuối cùng cũng đồng ý đi làm giấy ly hôn với bố tôi.

Thuận đường nên bà ta đến nhà tôi định thu dọn đồ đạc của mình, Hạ Thư Hoàn, ồ không phải, Lưu Lập Cường cũng theo bà ta đến.

Lưu Bình thu dọn đồ đạc cho vào túi, tôi thì đứng một bên giám sát bà ta.

Nếu là trước đây, tôi sẽ không làm như vậy, cảm thấy như vậy là vô giáo dục, không lịch sự.

Nhưng sau những gì đã trải qua khoảng thời gian ở chung với bà ta, tôi đã "nâng cấp" được nhiều kỹ năng mới, bao gồm nhưng không giới hạn ở mặt dày, biết cãi vã, lật mặt như trong kịch Tứ Xuyên, và giờ còn thêm một kỹ năng mới nữa, đó là "đừng bao giờ tỏ ra tử tế với kẻ xấu".

Bà ta kéo hai túi đồ to đi ra cửa, quay lại nhìn tôi một cái: "Triệu Viện Viện, mày cũng giỏi đấy."

Tôi cười nhạt: "Đâu có, đều là học từ bà cả mà."

Bà ta kéo túi đồ, đi xuống cầu thang cùng Lưu Lập Cường, tôi đuổi theo ra hành lang, nói: "Hai người mau trả tiền đi, nếu không tôi sẽ kiện hai người tội lừa đảo, tôi nói là làm đấy."

Việc có cấu thành tội lừa đảo hay không tôi chưa hỏi luật sư, nhưng hăm dọa như vậy rất cần để tạo áp lực!

Khi tôi đóng cửa quay lại phòng khách, mới nhận ra bố tôi đang ngồi thừ trên ghế sô pha, châm một điếu thuốc.

Ông bình thường không hút thuốc, hôm nay có lẽ tâm trạng thật sự rất tệ.

Đèn trong phòng khách sáng chói, chiếu lên mái tóc bạc không thể che giấu của ông, lòng tôi bỗng trở nên rối bời.

Ban đầu, tôi giận ông vì dễ dàng bị Lưu Bình thao túng, sẵn sàng bất chấp mọi thứ vì bà ta mà không nghĩ đến tôi.

Nhưng bây giờ nhìn thấy mái tóc bạc của ông, tôi lại thấy lòng mình mềm đi đôi chút.

Tôi đặt cây lau nhà xuống, vào bếp rót một cốc nước mật ong mang ra cho ông.

Ông nhìn thấy tôi đến, dập tắt điếu thuốc, nói: "Viện Viện, có phải là bố rất thất bại không?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/cuoc-chien-bao-ve-gia-dinh-cua-co-con-gai/chuong-7.html.]

Tôi đáp: "Đúng vậy."

Ông trừng tôi một cái.

Tôi cười rộ lên: "Dù bố xử lý việc của Lưu Bình rất tệ, nhưng con nghĩ, thỉnh thoảng thất bại cũng không phải là điều gì xấu. Bố nhìn mà xem, bố hơn 50 tuổi, chưa thể gọi là già, sau này có khi lại còn có một cuộc tình tuổi xế chiều nữa. Tiền mất cho Lưu Bình, trái tim đau khổ vì bà ta, coi như là học phí đi."

Ông thở dài: "Sau này không yêu đương gì nữa, cứ sống thế thôi. Nuôi chút hoa, trồng chút cỏ, không thì nuôi chó, nuôi mèo, thứ gì cũng tốt hơn yêu đương."

Ông về phòng, bước chân rất nặng nề.

Người đàn ông này, nỗi buồn của ông lúc này có lẽ là thật, nhưng có lẽ trong tương lai ông sẽ quên đi nỗi buồn này thôi.

Con người mà, ai rồi cũng thay đổi.

Nhưng ông có thay đổi hay không, với tôi giờ không còn quan trọng nữa.

Giờ đây, tôi không còn là cô con gái tin tưởng hoàn toàn vào bố như trước kia nữa.

Những gì ông đã làm, dù đã là quá khứ, nhưng đã tạo nên một khoảng cách sâu sắc giữa tôi và ông.

Trước đây tôi không bao giờ nghĩ rằng, sẽ có một ngày tôi đứng trước mặt bố, trong lòng lại nghĩ rằng: Tất cả bất động sản ông không thể tự ý xử lý, số tiền mẹ để lại cũng nằm trong tay tôi. Dù ông có ngớ ngẩn thế nào cũng không ảnh hưởng đến tôi được nữa.

Có lẽ đó là sự trưởng thành, sau nỗi đau, vết thương thường đóng lại thành một lớp sẹo cứng mà.

Bài học quý giá nhất mà Lưu Bình dạy tôi là người khác không đáng tin, chỉ có thể tin vào bản thân mình.

Chúng ta nên đáp lại thiện ý bằng thiện ý, nhưng cũng phải tự trang bị cho mình kiến thức về pháp luật để độc lập đối mặt với những điều xấu xa có thể xảy ra trong cuộc sống.

Nếu bạn không tự cứu mình, thì làm sao bạn có thể mong người khác giúp mình?

Các chị em, hãy lắng nghe lời khuyên của tôi, Triệu Viện Viện…

Đào Hố Không Lấp team

Nếu cuộc đời chơi khăm bạn, thì bạn cứ túm lấy tóc nó mà giật thôi!

 

Loading...