Chạm để tắt
Chạm để tắt

Cung nữ Lâm Bất Cai - 20 (END)

Cập nhật lúc: 2024-08-04 18:19:31
Lượt xem: 868

8.

 

Có người khua môi múa mép đến long sàng của ta, cho nên ta nhìn thấy Lâm Mộ đùa với cái bình nhỏ kia, ta còn cảm thấy vô cùng mới lạ.

 

Lâm Mộ cẩn thận từng li từng tí nói cho ta biết, trong cái bình đó là mê hồn dược nàng vừa điều chế.

 

Nếu trước đây có người nói với ta như vậy, chắc chắn không cần kéo đến Tông Nhân phủ, ra khỏi điện đã chết.

 

Nhưng lúc Lâm Mộ nói ra, lại khiến ta cảm thấy thoải mái. Ta chưa từng có một khắc nào cảm thấy như bây giờ, được người ta dụng tâm lấy lòng là chuyện khiến người ta vui vẻ như vậy.

 

“Đó là cho ai?”

 

Lúc Lâm Mộ cật lực giải thích mê hồn dược kia không phải cho ta, ta chỉ cảm thấy cả người lạnh lẽo. Ta đã nghĩ kỹ, mặc kệ trong miệng nàng nói ra tên ai, cũng sẽ không sống qua đêm nay.

 

Ta quả thật không ngờ, các cung nữ đã từng ở hậu cung không dám thở mạnh một hơi, bây giờ cũng dám khua môi múa mép đến tận long sàng của ta.

 

Nếu không phải Lâm Mộ cầu xin tha thứ cho bọn họ, ta nhất định phải làm bọn họ nhớ tới ta là vị hoàng thượng như thế nào.

 

Ta nhìn đôi tay nhỏ bé trắng nõn kéo ống tay áo mình, lại nhìn đôi mắt ướt sũng kia, cảm thấy cổ họng khô khát.

 

Thôi, vì để cho trong lòng nàng dễ chịu một chút, liền buông tha đám đồ vật không biết sống c.h.ế.t kia.

 

Chỉ có điều Mê Hồn dược đúng là mang đến cho nữ tử lợi thế.

 

Ta chưa bao giờ nghĩ tới chuyện phòng the lần đầu tiên lại khiến người ta dễ dàng sa vào trong đó như vậy, ta nhìn Lâm Mộ hơi nhíu mày khi ngủ nằm ở một bên, trong lòng chưa bao giờ thỏa mãn như vậy.

 

Lau đi những giọt mồ hôi còn sót lại trên trán nàng, nhẹ nhàng đè các góc chăn tránh gió lùa cho nàng, ta mới cẩn thận khoác xiêm y xuống giường.

 

“Một thứ cũng không được bỏ sót.” Ta đưa mê hồn dược Lâm Mộ điều chế đưa cho Hồ Vũ, tin tưởng hắn nhất định sẽ cho ta một kết quả tốt. Ngoại trừ tính mạng, cái gì cũng không nên lưu lại.

 

Ta trực tiếp nhắc tới vị trí phi vị của Lâm Mộ.

 

Tin tức này truyền tới tiền triều, gây ra một trận phong ba không nhỏ. Đương nhiên những lão già kia cảm thấy thân phận Lâm Mộ không xứng, thậm chí đã có người đi điều tra thân phận của nàng.

 

Không chờ Hồ Vũ đi giải quyết, Khâu Túc đã xử lý sự tình cẩn thận.

 

Điều này làm cho ta rất hài lòng, hài lòng với năng lực của Khâu Túc.

 

Dường như tất cả mọi chuyện đều phát triển theo hướng ta mong đợi, nhưng Lâm Mộ lại càng ngày càng không vui.

 

Mặc dù nàng cố gắng che giấu, ta cũng vẫn cảm nhận được sự bất an và khổ sở của nàng.

 

Lâm Mộ dường như không biết, đôi mắt ướt át của nàng có thể khiến trái tim ta như bị vô số cây kim đ.â.m vào.

 

“A Mộ, A Mộ là người trong lòng Hoàng thượng sao?” Người dưới thân mang biểu tình anh dũng hy sinh, trong giọng nói cũng cố nén đi tiếng khóc nức nở.

 

Thật là! Thì ra là vì chuyện này, ta thiếu chút nữa đã quên ngày đó nàng ngủ không nghe thấy lời ta nói.

 

Ta xoay người nằm một bên nàng, đưa tay xoa xoa mái tóc đổ mồ hôi trên trán nàng, gật gật đầu, trên mặt là ý cười cố nén.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/cung-nu-lam-bat-cai/20-end.html.]

 

“Vậy vì sao Hoàng thượng không nghênh đón nàng vào cung?” Nàng nhịn tiếng khóc nức nở càng vất vả.

 

Nếu là trước đây ta nhất định là đau lòng muốn chết, nhưng bây giờ lại không nhịn được cười ra tiếng, ta sờ sờ chóp mũi khéo léo lanh lợi của nàng: “Không phải người đã ở trong cung, không phải ở trước mắt rồi sao?”

 

Thấy dáng vẻ ngơ ngác của Lâm Mộ, ta cảm thấy nếu ta không nói rõ hơn, nàng nhất định sẽ cảm thấy ta nói bừa, dù sao cũng là người có thể chơi cùng với Lăng Vân Nhi.

 

Cuối cùng ta nói: “Từ nay, nàng là Lâm Mộ, là họ Lâm của đệ đệ nàng và sự ái mộ mà Lăng Nguyệt ta dành cho nàng. Cái tên này ta đã nói với nàng từ ngày đầu tiên thị tẩm, chỉ là ngày đó nàng ngủ. Hôm nay ta lại hỏi nàng, nàng có thích cái tên này không?”

 

Lâm Mộ nghe đến ngây người, trong đôi mắt ướt sũng đều là ý cười, tựa như chứa đầy những vì sao.

 

“Thích! Một ngàn thích, một vạn thích!” Trong giọng nói vẫn cố nén tiếng khóc nức nở.

 

Đúng là đồ ngốc.

 

Ta hôn lên trán nàng, nhìn nàng nói: “Ta cũng thích, một ngàn thích, một vạn thích.”

 

Lúc Khâu Túc nhìn thấy ta, hoảng hốt quỳ trên mặt đất run lẩy bẩy.

 

Hắn nói: “Hoàng thượng thứ tội! Xin Hoàng thượng tha thứ cho già trẻ nhà thần, đứa nhỏ kia cũng chỉ vì hiểu chuyện, việc khi quân phạm thượng kia đều là chủ ý cua một mình thần, xin Hoàng thượng hãy trị tội một mình thần!”

 

Ta nhìn hắn: “Nàng ấy tên là Lâm Mộ.”

 

Khâu Túc sửng sốt một chút, lập tức dập đầu nói: “Hạ quan đáng chết!”

[Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại Monkeyd.vn
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để động viên team nha. Cảm ơn bạn ]

 

Ta lắc đầu, hắn cầu xin cho Lâm Mộ, chứng tỏ hắn cũng không đáng chết.

 

Ta nói kế hoạch của mình cho hắn biết, hắn rất nghiêm túc, như thể sẽ tuân theo bất cứ điều gì ta sắp xếp.

 

Sau đó là thuận lý thành chương thăng quan.

 

*(“Thuận theo lý thuyết, lời nói mang tính gần như đương nhiên)

 

Ta vốn nghĩ nếu hắn là người vô dụng, cho hắn một cái danh rỗng là đủ. Không ngờ chức quan quan tri huyện nhỏ nhoi đó chưa xứng với tài năng với hắn.

 

Với tài năng của hắn, qua không bao lâu nữa, ta có thể lấy thân phận hiển hách của mẫu gia phong Lâm Mộ làm hoàng hậu.

 

Ta nhìn người nằm ở bên cạnh, ý cười dịu dàng nhìn ta. Nhớ lại ngày đó nàng cũng cười khanh khách nhìn ta như vậy, hỏi ta: “Không biết Hồ đại nhân, có gia thất chưa?”

 

Có rồi.

(--END--)

 

-----------

Năm mười bốn tuổi, ta vào cung để làm cung nữ.

Phụ mẫu bán ta cho Khâu tri huyện, thay thế nữ nhi của hắn tiến cung.

Vừa vào cung, ta còn chưa hiểu chuyện gì thì vô tình gặp tiểu công chúa mà không hề hay biết.

Ta được ưu ái trở thành cung nữ trong cung của công chúa, công chúa còn khiến ta tổn thọ khi luôn miệng gọi ta là tỷ tỷ, còn đòi ta dắt đi gặp ca ca của mình cho bằng được.

------------

Đọc full CUNG NỮ LÂM BẤT CAI tại Monkeyd

Loading...