Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

CŨNG CHỈ LÀ THẾ THÂN - chương 5

Cập nhật lúc: 2024-08-30 17:31:30
Lượt xem: 941

05

Cố Tư Niên về nhà rất muộn.

Anh ấy cao ráo, bộ vest may đo và kiểu tóc chải ngược đàng hoàng khiến khuôn mặt điển trai trông có phần xa cách và lạnh lùng.

Đôi mắt lạnh lùng ấy, khi nhìn thấy tôi ngồi trên ghế sofa, dường như tan chảy.

Anh ấy cười bước về phía tôi: "Đã một giờ sáng rồi, sao em vẫn chưa ngủ?"

Trước đây, tôi sẽ lao vào lòng anh ấy, đắm mình trong hơi ấm.

Bây giờ, tôi chỉ cảm thấy ghê tởm.

Tôi né tránh bàn tay anh ấy đưa ra, ném bức ảnh mà tôi đã nắm chặt trong lòng bàn tay suốt một lúc lâu lên bàn trà.

Đó là những tấm ảnh anh ấy cất giấu trong phòng làm việc, coi như báu vật.

Anh ấy chắc chắn sẽ nhận ra ngay lập tức.

Mặt Cố Tư Niên cứng lại, nhưng nụ cười trên môi vẫn duy trì khá tốt.

"Em đã vào phòng của anh?" Anh ấy hỏi bằng giọng nhẹ nhàng.

"Đúng vậy."

Cố Tư Niên cúi mắt, lặng lẽ nhặt tấm ảnh trên bàn trà lên.

"Sẽ không có lần sau." Giọng điệu bình thản, đã là thái độ tệ nhất của anh ấy với tôi sau khi kết hôn.

Tôi cười nhạo: "Thực sự sẽ không có lần sau, Cố Tư Niên, chúng ta đã ở bên nhau bao nhiêu năm rồi, rốt cuộc anh xem em là gì?"

Tôi đứng dậy, ngước nhìn anh ấy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/cung-chi-la-the-than/chuong-5.html.]

Thời gian không để lại dấu vết trên khuôn mặt anh ấy, vẫn đẹp trai trẻ trung.

Tôi nhìn vào đôi mắt tưởng như đầy tình cảm của anh ấy, thấy anh ấy mệt mỏi nhíu mày.

"Thôi nào, đừng làm loạn nữa, đi ngủ thôi." Anh ấy thở dài như thừa nhận thua cuộc.

"Anh nghĩ rằng em đang làm loạn à?"

Cố Tư Niên trả lời một câu không liên quan: "Kiều Kiều, anh đã đối xử với em không tốt sao?"

Em hồn nhiên rồi em sẽ bình minh!
Đây là công sức của team mèo con lười học, chúc các bạn đọc truyện vui❤️

Anh ấy không đợi câu trả lời của tôi, tự mình nói tiếp: "Anh tự nhận thấy mình đối xử với em không tệ, ít nhất trong cuộc hôn nhân này, anh không có gì có lỗi với em. Vì vậy, có một số thứ anh không thể cho em, em cũng hiểu đúng không?"

"Một số thứ, là gì? Là tình yêu à?" Tôi hỏi.

Anh ấy im lặng, coi như thừa nhận.

Tôi muốn cười, nhưng nước mắt lại trào ra: "Vậy nên em chỉ là một người thay thế, anh đối xử tốt với em như thế, nhưng chưa bao giờ yêu em."

"Em là người trưởng thành, tình yêu là thứ quá xa xỉ..."

"Em không xứng đáng sao?"

Tôi cắt ngang lời anh ấy, tôi muốn hỏi anh ấy, có phải tôi Lâm Kiều Kiều không xứng đáng nhận được tình yêu chân thành và nồng nhiệt không?

Tôi nên bị xem là người thay thế mà vẫn cảm thấy biết ơn sao?

Nỗi buồn không thể kiểm soát khiến tôi khóc không ngừng, Cố Tư Niên lấy khăn ướt ấm lau nước mắt cho tôi, anh ấy làm điều đó rất nhẹ nhàng.

Nhưng tôi càng cảm thấy buồn bã.

Nhìn xem, anh ấy dịu dàng đến nhường nào.

Dịu dàng đến mức khi thấy tôi sụp đổ, anh ấy vẫn giữ bình tĩnh.

Cuộc hôn nhân này, chỉ có mình tôi là toàn tâm toàn ý.

Loading...