Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cùng Anh Bước Dưới Trăng - Chương 10,11,12: Đường Tăng lạc vào động bàn tơ.

Cập nhật lúc: 2024-08-09 23:28:03
Lượt xem: 2,516

10.

Khi nhận ra thì tôi đã mắc bệnh rồi. Tôi luôn cười nhưng bên trong lại trống rỗng, bắt đầu xuất hiện nhiều ảo giác khác nhau.

Lục Di là giọt nước cuối cùng làm tràn ly.

Chúng tôi là thanh mai trúc mã, trước đây rất thân thiết. Nhưng khi lên cấp ba, anh ta thích một cô lớp trưởng có thành tích xuất sắc lẫn ngoại hình xinh đẹp. Anh ta bắt đầu sợ bị hiểu lầm rồi dần dần xa lánh tôi. Một lần khi chọn sách tham khảo ở hiệu sách, tôi bị cuốn hút bởi cuốn "Không còn ai" của Agatha Christie. Nhưng Lục Di nhìn thấy liền nổi giận, giật lấy cuốn sách rồi ném nó xuống đất, giọng lạnh lùng:

"Thành tích của cậu đã tệ thế này rồi, không nghĩ đến việc cố gắng nâng cao mà lại đi đọc những cuốn tiểu thuyết vô ích này? Không trách bố mẹ cậu cho rằng cậu là đồ vô dụng không thể giúp gì được."

Tôi ngẩn ra, giọng run run: "Lục Di, cậu biết ước mơ của mình là trở thành một nhà văn viết tiểu thuyết trinh thám mà, đúng không?"

Anh ta cười khẩy: "Tôi chỉ biết rằng gần mực thì đen, gần đèn thì sáng, gần cậu, tôi chỉ trở nên ngu ngốc như cậu thôi đồ trứng ngỗng. Từ giờ đừng tìm tôi nữa, tôi không muốn liên quan đến người không chịu học hành như cậu."

Đúng lúc đó lớp trưởng cũng có mặt ở hiệu sách, cô ấy giúp tôi nhặt cuốn sách lên, lạnh lùng nhìn Lục Di: "Người không biết tôn trọng người khác, dù thành tích có tốt đến đâu cũng là kẻ thất bại."

Cô ấy luôn là một người rất tốt. Nhưng Lục Di thì lại cảm thấy nhục nhã, nghĩ tôi cố tình để lớp trưởng nhìn thấy cảnh đó.

Sau một tháng chiến tranh lạnh, anh ta chủ động gọi điện xin lỗi, còn mời tôi tham dự tiệc sinh nhật của mình. Lúc đó tôi đã rất tệ, nhưng vẫn mua một chiếc bánh nhỏ tặng anh ấy.

Nhưng những gì tôi nhận lại là sự sỉ nhục từ anh ta và đám bạn:

"Này! Cô bé trứng ngỗng vẫn đang đeo bám cậu à?"

"Cô ấy không có bạn hay sao?"

Lục Di lười biếng bước tới, cầm lấy chiếc bánh nhỏ từ tay tôi rồi đập mạnh xuống đất. Anh ta nhếch môi, nhìn tôi từ trên cao xuống:

"Xin lỗi nhé, tôi không giữ được. Cậu có thể giúp tôi nhặt lên không? Đồ, trứng, ngỗng."

Tôi không biết mình đã rời đi như thế nào. Lúc nhận ra thì đã phát hiện mình đang đứng giữa dòng xe cộ. Tiếng la hét của tài xế, tiếng hét hoảng sợ của người qua đường, tất cả đều chậm lại trong mắt tôi.

Trời đất quay cuồng, tôi mất ý thức.

Khi tỉnh lại tôi đã ở bệnh viện, được chẩn đoán mắc chứng trầm cảm ánh nắng, có khuynh hướng tự hủy hoại bản thân đặc biệt nghiêm trọng.

Trong một đêm đó, bố mẹ đột nhiên trở thành những bậc phụ huynh mà tôi hằng ngưỡng mộ lúc nhỏ. Họ chăm sóc tôi từng chút một, nói năng nhẹ nhàng, khuyến khích tôi mỗi ngày. Nhưng mỗi khi tôi cười, họ lại sợ hãi.

Vậy nên tôi không cười nữa.

Tôi tự nhốt mình trong phòng, không muốn giao tiếp với ai, cũng không muốn ra ngoài. Sau đó tôi nghe nói Lục Di đã ra nước ngoài.

Tôi biết anh ta không dám gánh chịu hậu quả của việc suýt hại ch/ết tôi.

Bỗng nhiên cảm thấy một cảm giác chán ghét mãnh liệt. Những ký ức đau khổ bị cố tình lãng quên như một dòng thủy triều, nhấn chìm làm tôi nghẹt thở. Tôi nhìn chằm chằm vào Lục Di, từng chữ từng chữ một: "Vậy nên sao cậu còn có mặt mũi đến nhà tôi?"

Mặt anh ta tái nhợt như tờ giấy, mắt đỏ hoe, nhưng không thể thốt ra một lời nào.

Mẹ tôi ngỡ ngàng: "Tiểu Điềm..."

Tôi ngắt lời bà: "Mẹ, bố mẹ đã cho con một cuộc sống đầy đủ, cũng cho con thứ tình yêu lúc có lúc không, con không thể ghét bố mẹ. Nhưng Lục Di là cái thứ gì chứ, con coi anh ta là bạn, còn anh ta coi con là con ch.ó l.i.ế.m láp có thể bị sỉ nhục, tùy ý trêu chọc!"

Giọng tôi bỗng nhiên trở nên sắc bén: "Cậu dựa vào cái gì, dựa vào việc cậu là một kẻ tầm thường đáng khinh sao? Tôi chưa bao giờ thiếu cậu làm bạn, cậu cũng không xứng đáng làm bạn của tôi!"

Lục Di ủ rũ cúi đầu, giọng nói run rẩy: "Xin lỗi."

Tôi không quay đầu lại, lao ra khỏi nhà.

Nhưng ngay sau đó liền hối hận.

Điện thoại hết pin, tắt nguồn, đến khách sạn cũng không vào được. Không dám quay về, chắc chắn sẽ bị Triệu Mặc Nhiên chế giễu cả đời.

Bỏ nhà đi thì ngầu thật đấy, nhưng kết quả thì thảm hại vô cùng.

Lang thang một mình trên phố, tâm trạng tôi xuống dốc không phanh.

Đột nhiên một chiếc xe thể thao dừng lại trước mặt tôi. Cửa kính xe hạ xuống, lộ ra khuôn mặt vui mừng của cô bạn cùng đại học của tôi, Châu Du:

"Tiểu Điềm, không ngờ lại là cậu thật sao?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/cung-anh-buoc-duoi-trang/chuong-101112-duong-tang-lac-vao-dong-ban-to.html.]

Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe :333

...

Một giờ sau, tôi theo Châu Du về căn hộ lớn của cô ấy.

Cô ấy chỉ vào một phòng: "Mấy ngày tới cậu cứ ở đây nhé."

Tôi khẽ nói: "Cảm ơn cậu đã cho tôi ở nhờ."

Châu Du cười: "Ai mà chưa từng bỏ nhà đi bao giờ, hiểu mà. Nói mới nhớ, cậu với Thẩm… à không… bạn của tôi dạo này thế nào rồi?"

Tôi ngẩng đầu, thấy câu hỏi này có chút kỳ lạ. Nhưng vẫn thành thật trả lời: "Rất tốt, bây giờ chúng tôi cũng là bạn thân rồi."

Người bạn mà Châu Du nói đến chính là người bạn chơi game của tôi. Hồi năm nhất, tôi vẫn chưa chuyển ra khỏi ký túc xá để ở riêng. Châu Du cũng chơi game, chúng tôi thường xuyên xếp hàng đôi, quan hệ khá tốt.

Một ngày nọ, cô ấy bất ngờ giới thiệu cho tôi một người bạn, nói người này chơi game rất giỏi, có thể dẫn chúng tôi lên hạng. Người đó có biệt danh là "Thích ăn bánh trôi ngọt", hạng rất cao. Sau đó mỗi khi Châu Du bận, người đó lại dẫn tôi chơi cùng, chúng tôi dần trở nên thân thiết.

Mấy năm nay chúng tôi cũng đã cùng nhau chơi rất nhiều trò chơi hot. Quan trọng hơn là, cô ấy đã đọc từng cuốn tiểu thuyết của tôi, là fan cứng của tôi!

Những năm qua, tôi không chỉ ngồi lì trong nhà chơi game. Tôi đã viết sáu cuốn tiểu thuyết trinh thám, xuất bản bốn cuốn, nhận được đánh giá tốt, bán khá chạy. Thời gian gần đây vừa kết thúc một cuốn, nên tôi mới có thể nghỉ ngơi một thời gian.

Mặc dù không gặp mặt, nhưng cảm giác với người bạn chơi game đó không khác gì một người bạn tri kỷ.

Khi nghe chúng tôi trở thành bạn thân, sắc mặt Châu Du có chút không tự nhiên: "Ha ha, rất tốt."

Tôi cảm thấy hơi thắc mắc nhưng cũng không hỏi thêm.

11.

Tỉnh dậy đã là buổi trưa. Tôi nghĩ mình sẽ mất ngủ, nhưng hóa ra lại ngủ ngon một cách bất ngờ. Tinh thần sảng khoái, tôi quyết định tha thứ cho thế giới này.

Nhưng vừa mới mở điện thoại ra, mắt tôi tối sầm lại. Hàng trăm cuộc gọi nhỡ từ mẹ tôi, bố tôi, Triệu Mặc Nhiên, Lục Di, thậm chí còn có cả Thẩm Hoán. 

Tâm trạng tôi trở nên phức tạp, lúng túng. Nói họ yêu tôi thì họ lại luôn nghĩ tôi vô dụng, không ưa tôi. Nói họ không yêu tôi thì họ lại quan tâm, lo lắng cho tôi, thậm chí còn thức trắng đêm chăm sóc tôi khi tôi bệnh. Tình yêu của họ dành cho con cái giống như hầu hết các gia đình Đông Á khác, mâu thuẫn không thể giải thích được.

Tôi thở dài, cuối cùng cũng báo bình an cho bố mẹ. Những người khác thì tôi đều bỏ qua. Đúng lúc này, Châu Du gọi điện tới:

"Tớ có việc phải ra ngoài một chút, trong tủ lạnh có đồ ăn, cậu cứ tự nhiên ở nhà nhé, máy tính ở phòng khách, cứ thoải mái sử dụng."

Tôi suýt muốn rơi nước mắt. Thật là mấy lời dễ nghe. Tôi vui vẻ đăng nhập vào tài khoản, lập tức có rất nhiều tin nhắn hiện lên.

Đi đâu hưởng tuần trăng mật: [Sao cậu không online?]

Đi đâu hưởng tuần trăng mật: [Đã xảy ra chuyện gì sao?]

Đi đâu hưởng tuần trăng mật: [Chẳng lẽ là chồng cậu gây chuyện? Không thể nào...]

Tôi bật cười khúc khích, trước đây cũng không phải ngày nào tôi cũng đăng nhập, lúc đó còn chưa thấy cô ấy lo lắng như thế này.

Hy vọng thế giới nổ tung: [Không có chuyện gì đâu, tớ đang chơi ở nhà Châu Du, lâu rồi không cùng chơi game, tối nay cùng nhé.]

Đi đâu hưởng tuần trăng mật: [Anh chồng cậu thật sự không làm cậu giận chứ?]

Hy vọng thế giới nổ tung: [Không có, ổn mà.]

Cô ấy đang trong tuần trăng mật, tốt nhất đừng để cô ấy lo lắng về tôi. Còn về Thẩm Hoán, anh ta chỉ là người qua đường mà thôi. 

Sau khi chúng tôi cùng chơi vài ván game thì Châu Du đã quay về. 

Bộ đồ cô ấy mặc vừa tinh tế vừa linh động, lớp trang điểm hoàn hào, cả người vừa năng động vừa xinh đẹp.

Còn tôi thì luôn mặc đồ ngủ, cử động mạnh một chút là khớp kêu răng rắc, chẳng khác gì một bà lão tám mươi tuổi.

Thẩm Hoán gặp tôi rồi càng không thể quên được bạch nguyệt quang. 

Châu Du cười: "Cậu vẫn như hồi đại học, ở lỳ trong nhà thôi. Khách tùy chủ, tối nay chị sẽ dẫn cậu đi mở rộng tầm mắt!"

"Mở rộng tầm mắt gì?"

"Nam mẫu trong câu lạc bộ."

Tôi ngạc nhiên đến hoảng hốt, mặt từ đỏ chuyển sang vàng. Phân vân giữa bối rối và ý muốn từ chối, tôi chọn cách thử một chút. Dù sao thì chúng tôi, những người mắc chứng sợ giao tiếp xã hội, cũng ham muốn.

Châu Du trang điểm nhẹ cho tôi.

Khoảnh khắc nhìn vào gương, tôi bất giác mở to mắt: "Thần kỳ quá đi! Bác sĩ Châu, đây là tôi thật sao?"

Châu Du hài lòng nhìn thành quả của mình: "Cậu vốn đã rất xinh đẹp mà, chỉ là tớ trang điểm nhẹ thôi. Đi thôi."

Ra đến cửa, tôi đột nhiên nhớ ra điều gì đó. Vội vàng đăng nhập vào tài khoản game, gửi một tin nhắn cho bạn chơi game.

Hy vọng thế giới nổ tung: [Hôm nay tớ không online đâu, tớ đi chơi với Châu Du ở câu lạc bộ.]

Đi đâu hưởng tuần trăng mật: [?]

Đi đâu hưởng tuần trăng mật: [Không được đi, về ngay cho tôi!]

Đi đâu hưởng tuần trăng mật: [Cậu không cần chồng cậu nữa sao?]

Đáng tiếc, tôi đã gửi tin nhắn xong và thoát mạng, không thấy phía bên kia tiếp tục phát cuồng.

...

Xin lỗi, tôi đã ngoan ngoãn lắm rồi. 

Trong phòng bao của câu lạc bộ hơn mười nam mẫu với các phong cách khác nhau khiến chứng sợ giao tiếp xã hội của tôi lập tức bộc phát. Tôi co ro ngồi trong góc, cúi đầu giả vờ chơi điện thoại, không dám động đậy. 

Có người múa thoát y, có người mời rượu, có người say mê hát tình ca... Châu Du đã chơi đến phát cuồng, cầm dây trói nam mẫu chụp ảnh lia lịa.

Đội trưởng mẫu nam thấy tôi ngồi một mình, liền ra hiệu cho một "cậu em trai nhỏ" đến gần tôi. 

Cậu ta đeo vòng cổ, sà vào tôi: "Chị ơi, chơi điện thoại có gì hay ho chứ, chơi với em đi⁓"

Tôi không dám đâu! Cậu đừng có mà tới đây!

Tôi giống như Đường Tăng lạc vào động bàn tơ.

Đúng lúc này, Ngộ Không phá cửa xông vào...

Khoan đã, là Thẩm Hoán!

Anh ta nhìn thẳng vào tôi, xung quanh tỏa ra sát khí đủ để hồi sinh mười tên Tà Kiếm Tiên. 

Phòng bao lập tức im lặng, Thẩm Hoán không nói một lời kéo tay tôi đi ra ngoài. Tôi quay đầu nhìn Châu Du, cô ấy vừa ngơ ngác vừa có chút thương hại.

Loading...