Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Công chúa Tấn Dương - Chương 7

Cập nhật lúc: 2024-07-09 16:31:14
Lượt xem: 1,389

Hoắc Dao lập tức căng thẳng, mở miệng nói: "Xe ngựa là ý của ta, xin điện hạ đừng làm khó nàng..." 

 

Ta coi hắn ta như không khí, gõ cửa sổ xe, cúi đầu nhìn vào Giang Chi Vân bên trong: 

 

"Chân ngươi có bệnh à?" 

 

Giang Chi Vân ngạc nhiên, sau đó ngẩng mặt lên, đầy cảnh giác nhìn ta. 

 

Ta lấy lọ thuốc trong n.g.ự.c ném vào xe, không quan tâm nàng ta có nhặt hay không, chỉ để lại một câu: 

 

"Dương Châu khí hậu ẩm ướt, ngồi bên khung cửi lâu dễ bị phong thấp, tự mình điều trị tốt, đừng để sau này để lại bệnh nghiêm trọng hơn." 

 

Giang Chi Vân sắc mặt hoàn toàn thay đổi.

 

11.

 

Đội quân lại tiếp tục tiến về phía trước vài dặm, trời đã dần tối, ta đang chuẩn bị ra lệnh dừng lại nghỉ ngơi, tình cờ ngẩng đầu lên, lại thấy có một tia lửa lóe lên trong rừng không xa.

 

Tim ta chợt thắt lại, nhìn theo ánh lửa đó.

 

Ánh mắt vừa đặt vào trong rừng, một mũi tên đã rời cung, bay thẳng tới mặt ta.

 

Ta nghiêng người né tránh, mũi tên suýt nữa lướt qua thái dương ta bay đi.

 

Đội quân thấy ta bị tấn công, lập tức náo loạn.

 

"Bảo vệ điện hạ!!!!"

 

Những kẻ ẩn nấp thấy cuộc tấn công bất thành, liền đồng loạt xông lên, lúc này có đến mười mấy người.

 

Những người này dĩ nhiên không thể so sánh với hàng ngàn quân của nhà họ Hoắc, nhưng họ là tử sĩ, đến với quyết tâm c.h.ế.t cũng không màng, mỗi chiêu mỗi thức đều không sợ sống chết, không để ý đến các hướng khác, chỉ tập trung tấn công về phía ta.

 

Thấy một người chột mắt tay cầm đại đao sắp c.h.é.m tới trước ngựa của ta, bỗng một cây thương bạc từ bên cạnh đ.â.m tới, hất bay đại đao của người chột mắt, rồi thuận tay đâ.m c.h.ế.t đối phương.

 

"Điện hạ, người không sao chứ?"

 

Người tới chính là Hoắc Dao, hắn thúc ngựa đến, nửa bên má dính vết máu.

 

Máu đỏ và da trắng tương phản, khiến đôi mắt đen láy của hắn trở nên đặc biệt rõ ràng.

 

Và đôi mắt hắn đầy lo lắng, không giống giả vờ, giống như Hoắc Dao trước đây luôn chân thành với ta.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/cong-chua-tan-duong/chuong-7.html.]

 

Ta vô thức cau mày, chỉ nghe hắn nói: 

 

"Những người này không màng sống chết, để thần hộ tống điện hạ tránh đi trước."

 

Hắn vừa kéo cương ngựa của ta, vừa đưa cây thương dài ra, đẩy lùi một thích khách vài thước.

 

Đúng lúc này, từ xa đột nhiên truyền đến tiếng thét của một cô gái.

 

Hoắc Dao ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn, chính là hướng xe ngựa của Giang Chi Vân.

 

"Tướng quân cứu với, những người này muốn g.i.ế.c Vân Nương!"

 

Theo bản năng hắn nhìn về phía ta.

 

Ta lạnh lùng nói: "Hoàng đế lệnh cho Thế tử Hầu gia bảo vệ Công chúa Tần Dương đi cứu trợ Tô Hàng, Thế tử muốn kháng chỉ sao?"

 

Hắn nắm chặt dây cương, ta rõ ràng thấy các đường gân xanh trên mu bàn tay hắn nổi lên.

 

Lúc này hắn đang rất bối rối.

 

Nhưng chỉ vài giây sau, Hoắc Dao quyết định, buông dây cương: 

 

"Điện hạ là thân thể ngàn vàng, nếu không có thần, tự nhiên sẽ có vô số tướng sĩ bảo vệ người, nhưng Vân Nương chỉ có một mình, xin điện hạ thứ lỗi."

 

Nói xong hắn quay lại tìm Giang Chi Vân.

 

(Chỉ có súc vat mới đi reup truyện của page Nhân Sinh Như Mộng, truyện chỉ được up trên MonkeyD và page thôi nhé, ở chỗ khác là ăn cắp)

Nhìn theo bóng dáng Hoắc Dao rời đi, ta không  buồn bã, chỉ có chút thất vọng.

 

Một võ tướng không thể tuân thủ hoàng mệnh, còn giá trị trọng dụng gì nữa?

 

Tôi lắc đầu, hoàn toàn gạch bỏ tên anh ta.

 

Không có Hoắc Dao, thích khách càng trở nên điên cuồng tấn công về phía ta.

 

Nhưng ta không cảm thấy hoảng loạn, Hoắc Dao biết võ, ta cũng biết, ít nhất tự bảo vệ mình cũng sẽ không thành vấn đề.

 

Ta rút thanh kiếm dài bên hông, ngửa người đỡ một mũi kim độc, dùng lực đánh trả lại, trúng ngay trán tên thích khách.

 

Thí.ch khách trợn tròn mắt, ngã gục, đến c.h.ế.t có lẽ vẫn không hiểu vì sao công chúa Tấn Dương nổi tiếng về tài văn cũng giỏi võ công đến như vậy.

 

Những thích khách khác thấy đồng bọn càng ch.ết nhiều, hành động càng điên cuồng.

Loading...