Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Công chúa Tấn Dương - Chương 19

Cập nhật lúc: 2024-07-09 16:44:11
Lượt xem: 1,417

 "Chỉ là ngươi đầu quân cho Tề vương, để lấy lòng tin của hắn, giả vờ chia rẽ với ta thôi. Hoặc có lẽ, việc ngươi xa cách ta là để bảo vệ ta trước mặt Tề vương."

 

"Điện hạ!" ánh mắt hắn bỗng sáng lên.

 

"Nhưng, tại sao ngươi lại đầu quân cho Tề vương?"

 

Ta từ tốn nói: "Ngươi nghĩ rằng ta là nữ tử, nhất định bại dưới tay Tề vương, hay là… một công chúa Tần Dương ngông cuồng, không bằng một Tần Dương yếu ớt phải dựa vào ngươi sau khi bại dưới tay Tề vương?"

 

Sắc mặt Hoắc Dao biến đổi dữ dội.

 

Ta bỗng cảm thấy vô vị, quay người bước ra ngoài.

 

"Việc ham muốn điện hạ là lỗi của ta, xin điện hạ tha cho gia đình ta!"

 

Ta không quay đầu lại: "Hoắc hầu gia bị xử tử vì trận chiến ở Cốc Dương năm đó, nhưng ta không phải là người không có tình, đã để lại huyết mạch cho nhà họ Hoắc. 

 

Biểu tỷ Hoắc Tường  của ngươi, sau này sẽ thừa kế tước hiệu."

 

Nói xong, ta không dừng lại thêm một bước.

 

33.

 

Ta bước ra khỏi phòng giam, trời tràn ngập ánh nắng xuân rực rỡ, chiếu lên người, từng mạch m.á.u nhỏ đều ấm lên.

 

Không biết tại sao, ta bỗng nhớ lại một chuyện hồi nhỏ khi được nuôi dưỡng dưới chân Hoàng Thái hậu.

 

Lúc đó, Tây Phiên cống nạp một bức tượng mèo bằng pha lê, toàn thân trong suốt, thực sự khiến ta yêu thích không rời.

 

Một lần vào dịp lễ, vợ chồng Phúc Vương mang theo con nhỏ vào cung chúc mừng, người em họ đó không biết tại sao cũng thích bức tượng đó.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/cong-chua-tan-duong/chuong-19.html.]

(Chỉ có súc vat mới đi reup truyện của page Nhân Sinh Như Mộng, truyện chỉ được up trên MonkeyD và page thôi nhé, ở chỗ khác là ăn cắp)

Hắn lợi dụng lúc ta không chú ý, lẻn vào điện của ta, lén ôm bức tượng đi.

 

Mãi đến nửa tháng sau, vợ chồng Phúc Vương phát hiện, mới vội vàng mang trả lại cung.

 

Tôi nhìn bức tượng được tìm lại, lờ mờ thấy tai của mèo bị sứt một vết nhỏ, bỗng nhiên cảm thấy mất hứng, nói một câu:

 

"Đồ này ta không cần nữa, các người mang đi đi."

 

Rồi không ngoảnh đầu lại mà rời đi.

 

Sau đó, Hoàng Thái hậu cười ta tính tình thật sự như một đứa trẻ, một món đồ yêu thích, chỉ cần bị người khác chạm vào một chút là không cần nữa.

 

Và bây giờ, Hoắc Dao đối với ta chính là bức tượng mèo bị sứt đó - đồ của ta, nhất định phải là hoàn mỹ nhất, quý giá nhất, đẹp đẽ nhất.

 

Một khi đã có vết nứt, dù là lãng tử quay đầu hay có ẩn tình khác, cũng không quan trọng nữa.

 

Tiếc thay, ta từng thực sự yêu mến Hoắc Dao.

 

Ta thậm chí còn nghĩ, sau khi đoạt quyền lực của hắn, sẽ nuôi hắn trong phủ công chúa, cho hắn làm một phò mã, phía dưới có cả đám tiểu phu quân khác đều do hắn quản lý, như hắn từng thống lĩnh mọi người trong quân đội.

 

Vì điều này, ta đã cẩn thận lựa chọn những thần tử có tính cách khiêm nhường, xuất thân nghèo khó trong triều đình.

 

Có những người như vậy làm phò mã, sau này sẽ không ai khiến hắn phải chịu ấm ức.

 

Nhưng lòng tốt như vậy, hắn lại không có phúc để hưởng.

 

Nhưng điều đó có gì quan trọng đâu.

 

Làn gió đung đưa hồi niên thiếu này, cũng sắp tan biến rồi.

 

Phụ hoàng đã mất, Tần Ngộ còn nhỏ, trời đất của ta vẫn còn rộng lớn.

Loading...