Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Công chúa Tấn Dương - Chương 10

Cập nhật lúc: 2024-07-09 16:34:40
Lượt xem: 1,589

"Công chúa, người ngựa đã nghỉ ngơi xong, bây giờ có thể xuất phát."

 

Ta đứng dậy, bước ra khỏi trướng, đối diện  là khuôn mặt tuấn tú của Hoắc Dao.

(Chỉ có súc vat mới đi reup truyện của page Nhân Sinh Như Mộng, truyện chỉ được up trên MonkeyD và page thôi nhé, ở chỗ khác là ăn cắp)

 

Vừa rồi lời thông báo đầy cung kính chỉ là do hắn ta giữ lễ nghĩa của một bề tôi, lúc này chỉ có hai chúng ta đối diện, hắn ta hoàn toàn buông bỏ vẻ kính cẩn.

 

Hoắc Dao ánh mắt lạnh lùng nhìn ta nói: 

 

"Công chúa nhìn thần làm gì? Chẳng lẽ còn trách thần vì chuyện hôm qua cứu Giang Chi Vân sao?"

 

Giọng hắn ta đầy vẻ thất vọng: 

 

"Ngài đường đường là công chúa mà lại nhỏ nhen đến thế, từ trước đến giờ thật sự đã nhìn lầm ngài."

 

Ta cười khẽ không dây dưa với hắn ta về chuyện này, mà nói: 

 

"Lúc trước bảo vệ không tốt, sau lại để thích khách bắt được tự sát, Hoắc tướng quân làm những việc này, thật không giống một đại tướng quân dày dạn kinh nghiệm sa trường, đến cả đứa trẻ ở đầu làng cũng làm tốt hơn gấp trăm lần!"

 

"Thay vì ở đây cãi lộn, chi bằng hãy nghĩ xem sau khi trở về kinh ngươi làm sao giải thích với phụ hoàng về việc làm lơ là chức trách của bản thân đi."

 

Nói xong, ta đi thẳng ra ngoài không nhìn sắc mặt tái xanh của hắn ta nữa.

 

17.

 

Người ngựa đã nghỉ ngơi xong, chuẩn bị lên đường, nhưng Giang Chi Vân bên kia lại báo rằng nàng ấy bị bệnh, có lẽ không thể tiếp tục đi cùng chúng ta.

 

Hoắc Dao đau lòng không chịu được, lập tức dùng số tiền lớn tìm cho nàng ấy một quán trọ gần đó để nghỉ ngơi, rồi ôm ấp nhẹ nhàng an ủi một hồi, lúc này mới lưu luyến quay lại đội ngũ.

 

Xung quanh ta đã có người của Hoắc gia quân bàn tán về việc thiếu tướng quân của họ hành động thiếu suy nghĩ, mang theo một phiền toái như vậy, làm chậm trễ hành trình.

 

Ta lại mỉm cười nhẹ nhàng, đồng ý cho Giang Chi Vân rời đi.

 

Tiếng người trong đoàn lập tức dừng lại, ánh mắt nhìn ta cũng trở nên nhẹ nhõm hơn nhiều.

 

Mấy ngày sau, ta cùng đội cứu trợ thiên tai và Hoắc gia quân hộ tống cuối cùng cũng đến được Tô Hàng.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/cong-chua-tan-duong/chuong-10.html.]

Ngày ta đến, trời vẫn đang có tuyết rơi.

 

Tuyết rơi như lông ngỗng, mờ mịt và trắng xóa, khiến người ta khó nhận ra đường đi.

 

Trên quan đạo, các quan chức Tô Hàng đã ra đón, đứng đầu là Phủ Đài Lưu Miễn.

 

Ông ta thấy người đến, vội vàng kéo áo quan lên đón, trong lúc đi còn bị ngã sấp mặt, nhưng lại vội vàng đứng dậy, cười nói:

 

"Thì ra là công chúa đến, làm cữu cữu phải đợi lâu rồi!"

 

Ta nhìn vẻ mặt xu nịnh của ông ta, lạnh lùng gật đầu.

 

Đúng vậy, ngoài chức vụ Phủ Đài, Lưu Miễn còn là huynh ruột của Đức Phi trong cung, cữu cữu ruột của Tề Vương Tần Quảng.

 

Ta và thái tử huynh đều là con của cố hoàng hậu, vốn không có quan hệ huyết thống với ông ta, nhưng nể mặt Tần Quảng, cũng để ông ta tự xưng một tiếng cữu(cậu).

 

Hoắc Dao ra lệnh cho quân đội đóng quân ngoài thành, ta để Hà Hương ở lại cùng họ, rồi chọn một số quan chức triều đình và những người tài giỏi của phủ công chúa, cùng Lưu Miễn vào thành.

 

18.

 

Trên đường đi, Lưu Miễn tỏ ra rất ân cần, vừa che ô cho ta, vừa nhắc nhở ta cẩn thận kẻo trượt chân, gần như muốn quỳ xuống dùng áo quan quét tuyết cho ta vậy.

 

Nhưng ta vẫn giữ thái độ thản nhiên, nhân lúc ông ta dừng lại thở dốc, ta hỏi thăm chi tiết về tình hình cứu trợ thiên tai.

 

Lưu Miễn vẫn giữ nụ cười như Phật Di Lặc: 

 

"Nhờ ơn hoàng thượng và công chúa, lương thực cứu trợ đã đến vài ngày trước, được dỡ hàng tại cảng Thái Hồ, lúc này đã nấu thành cháo nóng, cứ mỗi năm dặm lại lập một trạm phát cháo, phân phát cho dân chúng bị thiên tai."

 

Ánh mắt ta lạnh lùng, cười như không cười nhìn Lưu Miễn:

 

 "Thật sao?"

 

"Tất nhiên là thật, công chúa vào thành xem sẽ rõ!"

 

Các quan chức lớn nhỏ của Tô Hàng cùng ta vào thành, suốt đường đi gió tuyết mịt mù, hai bên đường nhà cửa đóng chặt.

 

Lưu Miễn định chạy lên che ô cho ta, nhưng bị ta xua tay đẩy ra.

Loading...