Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

CON TRAI NUÔI CỦA CHỒNG TÔI - Chương 5

Cập nhật lúc: 2024-08-29 07:11:17
Lượt xem: 997

Tối đó, cả nhà tụ tập quây quần bên bàn ăn, "vui vẻ hài hòa".

Phùng Huyên dùng đũa đảo hết đĩa thức ăn trên bàn, chỉ để nhặt hết thịt ăn. Mẹ chồng khuôn mặt từ ái yêu thương nhìn nó, 1 lúc thì khen nó biết ăn biết ngủ, 1 hồi thì khen nó thông minh lanh lợi. Trong mắt bà, Phùng Huyên mười phân vẹn mười, là đứa trẻ đáng yêu nhất ông trời ban xuống nơi đây. 

Tôi cũng theo đó mà khen ngoại Phùng Huyên, không khí gia đình ấm áp hòa hợp.

Buổi tối, tôi đưa cho mẹ chồng 1 cái điện thoại người già mới, nói: "Mẹ à, mẹ tới chỗ này cũng không quen thuộc lắm, nếu không có việc gì có thể lên mạng xem 1 chút, coi như là g.i.ế.c thời gian".

Mẹ chồng vẻ mặt ghét bỏ: "Lên mạng cái gì, mẹ không biết làm".

"Mẹ lên tiktok xem video rồi ấn thích là được, mẹ thông minh như thế, học 1 tý là làm được thôi". 

Tôi hết lời khen ngợi: “Hơn nữa, trên này có rất nhiều kiến thức khoa học phổ thông nữa. Với tầm nhìn của mẹ, nhất định sẽ theo kịp thời đại”.

Nghe tôi nói vậy, mẹ chồng do dự 1 chút rồi cũng gật đầu.

Mặc dù trình độ văn hóa của mẹ chồng có hạn, nhưng tiktok thao tác đơn giản, bà rất nhanh quen thuộc với điện thoại, chả mấy chốc trên miệng đã lẩm bẩm vài từ như "bitcoin" "Tiền số".

Phùng Vũ Đình giật mình, bảo bà đừng có bị người trên mạng lừa gạt.

Mẹ chồng cong môi đáp: "Con thì biết cái gì. Đều là nghe thử miễn phí, không cần trả tiền".

Nghe nói không cần phải trả tiền, Phùng Vũ Đình không nói gì nữa. Qua vài hôm, có 1 lãnh đạo trực tiếp của anh ta sắp nghỉ hưu, anh ta liền đối với việc thăng chức lo lắng sốt ruột. 

Tôi nhàn nhã rót cho mình cốc nước, trong lòng cười lạnh.

Ai biết được, trước khi đưa điện thoại cho mẹ chồng, tôi đã lướt xem tiktok của 1 ngôi sao. 

Khi tôi gặp các video tài chính, tôi xem chúng nhiều lần để đảm bảo tỷ lệ phát lại và tỷ lệ xem hết. Đối với các video liên quan đến giải trí, ẩm thực, giáo dục khác... tôi ấn không quan tâm. Sau một vài ngày, big data đã phân loại tôi là người làm tài chính và các video được đề xuất đều là về lập kế hoạch đầu tư và quản lý tài chính trong tương lai.

Tục ngữ có câu, nếu thường xuyên đi dạo ven sông, làm gì có chuyện giày sẽ không bị ướt (dạng như nhìn nhiều gặp nhiều kiểu gì cũng bị nhiễm - mà mình k biết từ tiếng Việt tương đương nên để nguyên câu tiếng Trung). Với tính kiêu ngạo và thái độ tùy tiện của mẹ chồng, tôi tin bà sẽ trở thành “con mồi thượng hạng".

Quả nhiên, mấy hôm sau, mẹ chồng hỏi tôi đưa tiền cho bà, muốn học cái lớp sơ cấp quản lý tài chính 999 tệ. Tôi hào phóng đưa hẳn bà 2000 tệ, tiện miệng khen bà 1 trận ra trò, nào là người phụ nữ của thời đại mới, nào là tư duy độc lập trời sinh, .... nghĩ ra từ ngữ hay ho nào, tôi đều nói với bà hết.

Chưa đến 1 tháng, bà đã từ lớp sơ cấp quản lý tài chính thăng lên lớp cao cấp quản lý tài chính, tôi cảm thấy thời cơ đã chín muồi, liền đưa ra kế hoạch tổ chức tiệc mừng sinh nhật cho Phùng Huyên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/con-trai-nuoi-cua-chong-toi/chuong-5.html.]

Phùng Huyên vui mừng nhảy cẫng lên nhưng Phùng Vũ Đình lại cau mày: 

🥰Cố Sự Như Mơ - Yêu bạn như thơ
🥰 Truyện được đăng tải FULL ONLY trên page MonkeyD và FB PAGE: Cố Sự Như Mơ 故事如梦. Các page đăng truyện khác đều chưa được sự cho phép của nhà Cố.

"Bây giờ đang trong thời gian nhạy cảm, làm vậy sợ không ổn".

"Em sẽ chọn 1 nhà hàng phổ thông, gọi món bình thường thôi, sẽ không xa hoa lãng phí đâu".

Tôi nắm tay anh ta vừa khuyên vừa dỗ dành: "Khi đó mời cả lãnh đạo và cấp dưới của anh, mọi người thấy nhà mình hòa hảo, lại thấy anh đối xử với con nuôi trọn tình vẹn nghĩa như vậy, cũng sẽ có lợi cho việc bình bầu của anh".

Phùng Vũ Đình cuối cùng cũng gật đầu, tôi thở phào 1 hơi, bắt đầu chuẩn bị.

Trước bữa tiệc sinh nhật 1 ngày, tôi thức trắng đêm, nhớ về Đóa Đóa của tôi.

Đóa Đóa dù không hoàn thiện về thể lực và trí tuệ, nhưng luôn là cô gái nhỏ hiểu chuyện của tôi.

Khi tôi bận, con bé không bao giờ làm phiền tôi, cũng không đòi tôi phải ở bên chơi với con bé. 

Thích cái gì cũng không làm ầm lên đòi cho bằng được, chỉ giương đôi mắt to tròn ướt át nhìn tôi, làm tôi thương đến cùng cực.

Con bé chậm phát triển nên lúc 2 tuổi, mới biết lúng búng gọi "mẹ ơi".

Nghe được những âm thanh ngọt ngào của con bé, tôi cảm thấy đối với con bé làm gì cũng đều là cam tâm tình nguyện. 

Trước khi xảy ra những việc này, Đóa Đóa đã có thể nói thành câu liền mạch. Nhưng sau khi bị Phùng Huyên nhét vào ngăn đá tủ lạnh, con bé thậm chí còn không nói được "mẹ ơi".

Những ngày này, bà nội và Phùng Vũ Đình, không người nào hỏi được 1 câu, Đóa Đóa sống ở nhà bà ngoại như thế nào.

Thậm chí, Phùng Vũ Đình còn đặc biệt dặn dò tôi, tiệc sinh nhật của Phùng Huyên đừng mang Đóa Đóa tới, khiến cho người khác biết được bệnh tình của con bé, làm cho anh ta thấy xấu hổ.

Nghe tiếng Phùng Vũ Đình ngủ ngáy, lòng tôi lửa hận ngập tràn như nước biển tràn đê. 

Hết ngày mai, tôi và anh ta chắc chắn phải cắt đứt, không còn đường quay lại.

Nhưng, tôi không hối hận.

Đối với Đóa Đóa mà nói, có 1 người mẹ kiên cường yêu con như tôi, so với việc có 1 gia đình lúc nào cũng trực chờ đổ vỡ, sẽ tốt hơn nhiều. 

 

Loading...