Chạm để tắt
Chạm để tắt

Con Đường Trọng Sinh Của Mỹ Nữ Ngốc - C12 (1)

Cập nhật lúc: 2024-03-22 09:49:53
Lượt xem: 1,339

12.

Còn chưa vào sân, ta đã nghe thấy một trận tiếng cười như chuông bạc.

Ta ủ rũ đẩy cửa bước vào. Quân Hạc mà hai năm qua ta không gặp lập tức hiện ra trước mắt ta.

Mới có hai năm mà hắn đã cao lên, đẹp trai và toả ra khí chất nam tử chững chạc.

“Quân Hạc ca ca!”

Nhưng người gọi ra tiếng này không phải ta mà là thiếu nữ đang ngồi trên cây.

"Ta chuẩn bị nhảy xuống, huynh phải đỡ ta đấy." Thiếu nữ trên cây hét lên.

"Bớt nói nhảm đi!" Quân Hạc trả lời, nhưng hắn lại tỏ ra rất vui vẻ.

Hắn nhìn về phía ta và nói: "A Trúc đến đấy à? Đã lâu không gặp. A Trúc đã cao lên nhiều nha."

Ta mỉm cười nắm cánh tay Quân Hạc: “Đương nhiên rồi, A Trúc cũng đã lớn rồi mà.”

"Quân Hạc ca ca, cô nương này là ai?"

“Ta tên Mặc Tuyết, xin chào muội muội.” Cô ta tinh nghịch nháy mắt.

Nha hoàn Tử Hợp của ta lập tức tiến lên trách mắng: "Lớn mật! Đây là Ngạn Trúc quận chúa, còn không mau hành lễ!"

Thiếu nữ kia bĩu môi, làm ra bộ dáng ngây thơ, nói thầm cái gì đó về lễ nghi phong kiến.

Nhưng cô ta vẫn ngoan ngoãn hành lễ.

“Vị cô nương này không cần khách khí, cô là bằng hữu của Quân Hạc ca ca, chính là bằng hữu của Khương Ngạn Trúc ta.”

Không ngờ cô ta lại cười lớn: "Bằng hữu gì chứ! Ta là anh em tốt của Trì Quân Hạc!”

Ta không nhìn cô ta, mà nhìn chằm chằm Trì Quân Hạc, hắn đối với việc cô nương này tới gần cũng không phản cảm.

“Quân Hạc ca ca! Huynh ở bên ngoài lâu như vậy, có mang lễ vật gì về cho A Trúc không?" Ta cố giả bộ bình tĩnh.

“Tất nhiên là có rồi!” Vẫn là thiếu nữ kia đáp lời.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/con-duong-trong-sinh-cua-my-nu-ngoc/c12-1.html.]

“Khi ta và Quân Hạc đi ngang qua một thị trấn nhỏ, huynh ấy nghĩ đến cô nên đứng chọn rất lâu ở một sạp bày bán mấy cái quạt tròn nhỏ nhỏ...”

Không đợi thiếu nữ nói xong, ta đã tát cô ta một cái.

Chết tiệt, ta đã cho cô ta mặt mũi nhưng cô ta cứ cố tình xen vào. Ta nhịn đến lúc này mới nổi cơn là vì ta có tu dưỡng tốt.

"Bản quận chúa đang nói chuyện với Trì Quân Hạc. Ngươi lấy thân phận gì mà trả lời thay?”

Tử Hợp nhào tới ôm lấy tay ta: "Tiểu thư tuyệt đối không được đánh người. Loại người này hãy để nô tỳ ra tay, ngàn vạn lần đừng khiến tay mình bị đau.”

“Sao ngươi dám đánh người?!" Đôi mắt hạnh của thiếu nữ kia tràn ngập vẻ không thể tin.

"Ta đánh ngươi còn phải chọn ngày sao?” Ta xoa xoa cổ tay.

Cô ta đột nhiên nhìn ta nghi hoặc nói: “Lấy thế h.i.ế.p người sao?”

Cái gì mà thế h.i.ế.p người?

“Nếu quận chúa tới chỗ ta để đánh người, vậy thì trở về đi. Miếu nhỏ của ta không chứa được vị Phật như quận chúa.” Trì Quân Hạc lạnh lùng nói.

Ta nhìn hắn với vẻ không thể tin được.

Hai năm, mới chỉ hai năm thôi mà.

Lúc rời đi, rõ ràng hắn còn thở dài sờ đầu ta: “A Trúc mau mau lớn lên, chờ huynh trở về.”

Suy cho cùng, lòng người thật dễ thay đổi.

Những ngón tay của ta chợt run rẩy.

Hắn không còn thích ta nữa. Trong mắt hắn đã không còn A Trúc.

Trong chốc lát, ta chỉ cảm thấy trời đất như quay cuồng.

"Quân Hạc ca ca bôn ba đường dài, cần nghỉ ngơi, Tử Hợp, chúng ta đi thôi.” Ta cúi đầu nói.

Sau khi trở về phủ, ta tình cờ gặp tỷ tỷ. Khi người ta cảm thấy bị oan ức thì không nên gặp những người thân thiết, nếu không sẽ không cầm được nước mắt.

Ta lao vào lòng tỷ tỷ và khóc cho đến khi áo của tỷ ấy ướt đẫm.

Loading...