Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Con Anh, Con Tôi, Con Chúng Ta - Chương 8.2-9.1

Cập nhật lúc: 2024-08-12 10:32:05
Lượt xem: 1,358

Tôi nhịn rồi, thật sự nhịn không được nữa, cười mà như không cười nói: "Vị tiên sinh này, tôi cũng là con của mẹ tôi, sao nào? Ông muốn cướp mẹ tôi đi? Đã hỏi ý kiến của tôi chưa?"

Tư Luật Thành không thèm liếc nhìn tôi lấy một cái, dường như trong mắt ông ta, ngoài mẹ tôi ra, những người khác đều là người không đáng để tâm đến.

Nắm đ.ấ.m siết chặt, thật tức giận!

Nói thật! Nếu không phải đang ở nơi công cộng, tôi nhất định sẽ cho ông ta một đòn vật qua vai, dạy cho ông ta biết thế nào là "kính lão đắc thọ"!

Mẹ tôi cười lạnh một tiếng, nhẹ nhàng phun ra một chữ: "Cút."

Tư Luật Thành nghiến răng: "A Vũ, em cho rằng Tề Thanh Huân là người tốt sao? Trong giới của chúng ta, lúc trước ai mà không biết anh ta chơi bời lăng nhăng nhất, loại người như vậy em cũng dám giao phó cả đời sao?"

Sắc mặt bố tôi hơi tái đi. Nếu nói về những chuyện khác, ông có một ngàn lý do để phản bác lại Tư Luật Thành, nhưng chỉ riêng điểm này, ông lại không thể nào phản bác được.

Nếu không thì Bạch Vũ từ đâu ra?

Phải trách là do lúc trẻ bố tôi quá kiêu ngạo, phóng túng, coi thường chuyện tình cảm, càng không kiềm chế được ham muốn sinh lý của bản thân. Chỉ cần bạn tình tôi nguyện, bố tôi lúc trẻ thật sự đã thể hiện điều này một cách triệt để.

Tôi vỗ trán, cũng không biết nên nói sao nữa.

Mẹ tôi thần sắc không chút gợn sóng, dường như không hề để tâm, nắm lấy tay bố tôi như một hành động an ủi.

"Vậy thì đã sao? Lúc tôi kết hôn với anh ấy, tôi đã ly hôn rồi, hơn nữa còn từng mang thai, chúng tôi "tứ lượng bổ ngàn cân", vừa vặn bù trừ cho nhau."

Tôi và Bạch Vũ: Mẹ/dì à, mẹ/dì đúng là hiểu rõ "bù trừ".

"Anh kết hôn rồi còn công khai đi tìm bạch nguyệt quang, ăn trong nồi còn ngó trong xoong, mới không xứng để tôi giao phó cả đời."

Mẹ tôi khiến Tư Luật Thành cứng họng, bà uống một ngụm trà, nhìn về phía chàng trai trẻ tuổi có dung mạo có năm phần giống mình, giọng nói dịu dàng hơn rất nhiều: "Con trai, con có thể nói cho mẹ biết, con tên là gì không?"

Chàng trai trẻ tuổi đẹp trai, lạnh lùng mím môi, chậm rãi lên tiếng, giọng nói trong trẻo, êm tai: "Tư Mộ Vũ, Mộ trong ngưỡng mộ, Vũ trong vũ trụ."

[Bản dịch thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]

Trong mắt tôi lóe lên tia mỉm cười.

Chắc là Mộ trong ái mộ, "Vũ" đồng âm với "Vũ" trong tên mẹ tôi, mặc dù thanh điệu khác nhau, nhưng tôi rất nghi ngờ, cái tên này chính là có ý nghĩa như vậy!

Chàng trai trẻ tuổi lấy ra một tập tài liệu từ trong cặp công văn bên cạnh, hai tay đặt lên bàn, đẩy đến trước mặt chúng tôi.

Một dòng chữ lớn đập vào mắt tôi - Giấy chứng nhận giám định ADN. Kết quả với độ chính xác lên đến 99,99%.

Theo kết quả giám định của trung tâm chúng tôi, dựa trên kết quả phân tích kiểu gen di truyền ADN, ủng hộ mẫu vật 1 (Tống Vũ) là mẹ ruột của mẫu vật 2 (Tư Mộ Vũ).

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/con-anh-con-toi-con-chung-ta/chuong-8-2-9-1.html.]

Con dấu được đóng là của cơ quan giám định có thẩm quyền nhất địa phương.

Tôi: "..."

Rất tốt, sau khi có thêm một người chị gái cùng cha khác mẹ, tôi lại có thêm một người anh trai cùng mẹ khác cha.

Nhưng vậy thì đã sao! Tôi mới là chính thất!

Tôi kiên cường nhặt nhạnh tam quan đã vỡ vụn của mình, từng chút từng chút một gắn kết lại với nhau.

"Mộ Vũ, mẹ có thể gọi con như vậy không?" Mẹ tôi không nhìn giấy chứng nhận giám định, chỉ nhẹ giọng hỏi. Có lẽ là linh cảm của người mẹ, nhìn biểu cảm rất nhỏ của mẹ tôi, tôi có thể chắc chắn rằng đây chính là anh trai ruột của tôi.

Tư Mộ Vũ gật đầu: "Mẹ là mẹ ruột của con, mẹ muốn gọi con như thế nào cũng được."

Trong mắt mẹ tôi có sự an ủi và áy náy, an ủi có lẽ là vì Tư Luật Thành không nuôi dạy con trai hư hỏng, còn áy náy có lẽ là vì bà đã không bảo vệ được con trai lúc nó chào đời...

Mẹ tôi lại lên tiếng, lần này là nói với Tư Luật Thành, giọng nói lạnh lùng như băng: "Anh Tư, mẹ con chúng tôi đoàn tụ, có vài lời muốn nói, mong anh có thể tránh mặt một chút." Diễn tả rõ ràng thế nào là phụ nữ có hai bộ mặt.

Bố tôi hả hê, sự vui sướng trong mắt không giấu nổi, cuối cùng cũng đuổi được tên tình địch chướng mắt này đi rồi sao?

Ai ngờ mẹ tôi lại thản nhiên nói: "Con trai ở lại, anh cũng ra ngoài."

Bố tôi câm nín.

Mẹ tôi cảnh cáo: "Không được chủ động gây sự, đánh nhau, nhưng nếu là anh ta ra tay trước, anh có thể đánh trả."

Bố tôi gật đầu, đứng dậy sải bước rời đi. Tư Luật Thành hung dữ liếc mẹ tôi một cái, cũng đứng dậy rời đi. 

 

9

"Xin lỗi, để mọi người chê cười rồi." Mẹ tôi xoa xoa mi tâm, trong mắt lộ vẻ mệt mỏi. Tôi biết câu này là nói với Tư Mộ Vũ và Bạch Vũ.

"Dạ... dì Tống, chuyện này vốn dĩ không phải lỗi của dì." Bạch Vũ vội vàng xua tay, "Phải trách thì trách Tư... Ặc, là do số trời." Con trai người ta còn ở ngay đây, Bạch Vũ vội vàng ngậm miệng, nuốt xuống một tràng mắng chửi.

Tôi phụ họa: "Đúng vậy, mẹ, ai mà thời trẻ chẳng gặp phải vài tên khốn nạn?" So với sự uyển chuyển của Bạch Vũ, tôi có thể nói là vô cùng trực tiếp. 

Mẹ tôi khẽ cười: "Vậy thì cảm ơn hai con đã an ủi." Lại đổi giọng, "Mộ Vũ, con có muốn trở về bên mẹ không?"

Tôi và Bạch Vũ: "..."

Tư Mộ Vũ ngơ ngác nhìn mẹ tôi.

Loading...