Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cô Xuyên Không, Ta Trọng Sinh: Ai Sợ Ai - Chương 8

Cập nhật lúc: 2024-07-16 19:07:25
Lượt xem: 284

12.

 

Ta vội chạy đến phòng thái tử, chỉ trông thấy thái tử đập vỡ hai ly trà với vẻ mặt giận dữ.

 

Còn Tô Oánh đã lâu không gặp, lúc này tóc tai tán loạn, hoảng hốt ngã nhào trên nền đất.

 

Nhìn thấy ta, Tô Oánh lại nhặt mảnh sứ vỡ trên đất, vùng vẫy và lao về phía ta, khuôn mặt căm hận gầm lên: “Ngươi c h ế t đi, Trần Hoan Hoan, ngươi c h ế t đi! Ta mới là nữ chính. Ngươi dựa vào cái gì mà c ư ớ p đi cuộc đời của ta?”

 

Người hầu cạnh bên đ á n h nàng ta ngã xuống đất.

 

Theo lời tỳ nữ kể, ta đã biết được chuyện gì xảy ra.

 

Tô Oánh không cam lòng khi bị đuổi khỏi phủ. Nàng ta mua chuộc nhũ mẫu nội viện, giả thành tỳ nữ, trà trộn vào phủ thái tử.

 

Nàng ta lẻn vào phòng thái tử với ý đồ quyến rũ thái tử trong đêm, nhưng lại đánh giá quá cao sức hấp dẫn của chính mình, dẫn đến cớ sự lúc này.

 

Nhìn cặp mắt oán độc của nàng ta, ta bình thản nói: “Tư tạo nghiệp thì không thể sống.”

 

Ta quay sang thái tử, hành lễ thật sâu: “Thái tử không cần nể mặt dân nữ, nên xử lý thế nào thì cứ làm.”

 

Thái tử gật đầu, còn chưa lên tiếng thì Tô Oánh đang ngồi trên mặt đất lại tiếp tục giãy giụa.

 

Mắt nàng ta đầy tơ m á u, nhìn thái tử gào lên: “Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì mà ngươi có thể tùy tiện định đoạt cuộc đời người khác!”

 

Thái tử vung tay đập mạnh xuống bàn: “Dựa vào ta là thái tử!”

Ở đây có một rổ Pandas

 

Tô Oánh như buông xuôi tất thảy, tuyệt vọng thét: “Thế giới nơi ta sống là thế giới mà mọi người đều bình đẳng như nhau. Ngươi cũng chẳng cao quý hơn ta bao nhiêu, dựa vào đâu mà quyết định sống c h ế t của ta!”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/co-xuyen-khong-ta-trong-sinh-ai-so-ai/chuong-8.html.]

Những lời này vô cùng quen thuộc. Hình như đời trước nàng ta cũng từng nói như vậy.

 

Ta nhớ rõ ràng trong tiền kiếp, khi nàng ta thốt ra những lời này trước mặt thái tử, vẻ nhẹ nhõm, an lòng dâng tràn trên khuôn mặt thái tử, hắn nắm lấy tay nàng ta, ánh mắt quyến luyến không thôi, xúc động vì Oánh Oánh của hắn có tấm lòng bao dung thiên hạ, thiện lương vô cùng.

 

Nhưng vừa ngoảnh mặt, Tô Oánh nâng cằm ta, nói thôn dân quê mùa và hèn mọn như ta có thể đến phủ thái tử đã là diễm phúc ba đời.

 

Nàng ta ném ta xuống nền tuyết, ván gỗ nặng nề nện lên người ta. Khi cái c h ế t cận kề, ta chỉ trông thấy nụ cười khinh miệt của nàng ta.

 

Ta có chút lo lắng nhìn thái tử. Nhưng khi trông thấy sắc mặt tái nhợt của thái tử, ta đã hoàn toàn yên lòng.

 

Thế giới người người bình đẳng như lời Tô Oánh nói có lẽ sẽ tồn tại trong tương lai. Nhưng hiện tại suy cho cùng là thời đại phân cấp gay gắt. Là người có địa vị cao, dù cho thái tử khoan dung hơn nữa, cũng sẽ không cho phép loại lời lẽ như vậy được thốt ra.

 

Có những lời, bề trên nói là nhân hậu, nhưng kẻ dưới nói lại là mạo phạm.

 

Đáng tiếc, Tô Oánh không hiểu đạo lý này.

 

Quả nhiên, nét mặt thái tử cực kỳ âm trầm, phất tay đày Tô Oánh vào tử lao.

 

Tô Oánh kêu gào thảm thiết, toàn bộ đều chửi rủa ta.

 

Tô Oánh đi rồi, thái tử nhìn ta chăm chú.

 

Dẫu sao thì ta chính là người đưa Tô Oánh vào phủ. Ngay lúc ta cho rằng hắn sẽ trách phạt và ta muốn thỉnh tội trước, thái tử lại thở dài: “Hoan nhi, cứu một người như thế cũng thiệt thòi cho nàng rồi.”

 

Hắn luôn rất lịch sự gọi ta là Trần cô nương. Đây là lần đầu tiên hắn gọi tên ta thân mật đến vậy.

 

Ta kìm chút xúc động trong lòng.

 

Hành lễ thật sâu với hắn: “Thái tử điện hạ, người có thể đáp ứng một ước nguyện của dân nữ không?”

Loading...