Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

CỖ MÁY THỜI GIAN CỦA BÀ NGOẠI - Chương 6

Cập nhật lúc: 2024-08-21 21:26:58
Lượt xem: 78

Bà ngoại vốn rất thích tham gia vào những cuộc trò chuyện như vậy, nhưng lúc này bà chỉ mỉm cười nhìn tôi: "Cậu bé lúc nãy, có phải thích cháu không?"

 

Tôi phản ứng ngay lập tức: "Không thể nào, cậu ấy chỉ ham chơi thôi."

 

Bà ngoại vuốt tóc tôi, cười nói: "Nếu thực sự thích, thì cũng tốt thôi. Như vậy sẽ có thêm một người yêu thương Ngôn Ngôn của chúng ta."

 

Tôi sững sờ. 

 

Rõ ràng đây là bà ngoại của thời không này, nhưng dường như bà đã nhìn thấy Giang Ngôn của năm 2023 ở không gian khác. 

 

Một mình sống trong căn hộ nhỏ, không có bạn bè, không có người yêu, không có người thân. Sống một cuộc đời như thể tự hành xác.

 

Rồi ở thời không này, bà ngoại của năm 2015 nói rằng bà hy vọng sẽ có thêm một người yêu tôi.

 

Nước mắt lại trào ra. 

 

Tôi ngồi thấp xuống, quay sang, ôm lấy eo bà, thì thầm: "Bà ơi, có bà là đủ rồi."

 

5

 

Khi xe buýt dừng lại, tôi liếc nhìn về phía gốc cây. Chiếc đồng hồ báo thức thực sự không còn ở đó. Có lẽ nó đã kêu, rồi bị người qua đường không chịu nổi đào lên và tắt đi.

 

Bảo hiểm mà tôi tự đặt ra không phát huy tác dụng, thực ra đó là một điều tốt.

 

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

Mười giờ rưỡi, tôi rửa mặt và trở về phòng. Đêm tối đen, xung quanh yên tĩnh tuyệt đối. Tôi tắt đèn bàn, chui vào chăn. Chiếc chăn có mùi xà phòng cũ quen thuộc. Là loại xà phòng Điêu Bài rẻ tiền nhất, giá một đồng năm mươi xu vào mùa thu năm 2015.

 

Bà ngoại luôn mang theo xà phòng và bàn chải, ra sông ngoài khu để giặt chăn ga. Nước chảy xối xả, nhanh chóng rửa sạch bọt xà phòng. Sau đó, bà phơi tấm ga giường in hình Hổ Tigger của tôi lên ban công trong những ngày nắng đẹp. Hình Hổ Tigger màu hồng nhảy nhót trong gió, tỏa ra mùi thơm của xà phòng...

 

Tôi từ từ chìm vào giấc ngủ.

 

Khi âm thanh lách cách nhẹ nhàng vang lên, tôi lập tức mở mắt. Cánh cửa chống trộm cũ kỹ đã sử dụng nhiều năm phát ra tiếng kẽo kẹt, dù trong đêm tối không rõ ràng lắm, nhưng cũng đủ làm tôi dựng tóc gáy. Tôi theo phản xạ khóa chặt cửa lại, định nhảy qua cửa sổ để trốn thoát. Nhưng rồi tôi chợt tỉnh ra—

 

Đây không phải căn hộ độc thân của tôi, đây là nhà của tôi và bà ngoại.

 

Bà vẫn đang ngủ ở phòng bên cạnh.

 

Bên ngoài, có tiếng bước chân đang tiến lại gần. Ai đó đang vặn tay nắm cửa phòng tôi. Nhưng, cửa đã bị khóa.

 

Tôi nửa quỳ bên mép tủ đầu giường, nhanh chóng bấm số 110. 

 

“Tu—tu—”

 

Chỉ vài giây, mà như dài đằng đẵng như một thế kỷ.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/co-may-thoi-gian-cua-ba-ngoai/chuong-6.html.]

"Alo, xin chào, đây là tổng đài 110."

 

Tôi thì thầm một cách gấp gáp: "Khu Bảo Tùng, nhà số 7, tòa 1, căn hộ 301, có kẻ đang đột nhập..."

 

Cùng lúc đó, âm thanh của chiếc kim nhỏ chọc vào ổ khóa vang lên, và cửa phòng bỗng mở toang!

 

Ánh trăng chiếu lên khuôn mặt hắn, và tôi lại một lần nữa nhìn thấy gương mặt quen thuộc đó.

 

Chú hàng xóm ở tầng trên.

 

Kẻ g.i.ế.c người.

 

Cơn lạnh buốt chạy từ chân lên đến đỉnh đầu. Rốt cuộc đã sai ở đâu… tại sao hắn lại đến đây?

 

Hắn có vẻ không ngờ rằng tôi đã thức, đứng yên ở cửa trong một khoảnh khắc.

 

Tôi theo phản xạ lao đến bàn học, run rẩy lấy bình xịt tự vệ từ trong cặp sách mở sẵn, vặn nắp ra, chĩa thẳng vào hắn.

 

Không thể để bà biết, không thể để bà tỉnh dậy, không thể để bà c.h.ế.t trong vòng tay tôi.

 

Tôi nuốt hết mọi tiếng thét vào trong cổ họng, run rẩy giơ bình xịt lên, đe dọa hắn bằng giọng nhỏ nhẹ: "Nếu bây giờ mày đi, tao sẽ coi như chưa thấy gì."

 

Người đàn ông chỉ suy nghĩ trong một giây, rồi lao thẳng về phía tôi.

 

Tôi không do dự bấm nút xịt, luồng khí cay xộc ra, khiến hắn bịt chặt mắt, như bị chọc giận, hắn vươn tay to lớn về phía tôi. Tôi đạp mạnh vào chiếc ghế, ghế đẩy hắn lùi lại vài bước, tạo ra tiếng ma sát rít lên trên sàn nhà trong bóng tối.

 

Tôi nghe thấy tiếng bà ngoại gọi tên tôi: "Ngôn Ngôn, có chuyện gì vậy?"

 

Bà đã tỉnh dậy.

 

Tôi không trả lời, bà kéo lê đôi dép bước về phía phòng tôi.

 

Không, không thể, đừng đến đây!

 

Tôi cố gắng đè nén sự lo lắng trong giọng nói, nói: "Bà ơi, con không sao, bà về ngủ đi."

 

Giọng bà dần xa: "Ừ, được rồi."

 

Trái tim đập thình thịch, tôi không ngừng nhấn bình xịt, đồng thời ném mọi thứ có thể với tới vào mặt hắn. Nhưng ngay sau đó, cửa phòng lại bị đẩy ra, bà ngoại bật đèn lên.

 

Bà cầm một con d.a.o bếp trong tay.

 

"Ngôn Ngôn, chạy đi!"

 

Loading...