Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

CỖ MÁY THỜI GIAN CỦA BÀ NGOẠI - Chương 14

Cập nhật lúc: 2024-08-21 21:45:36
Lượt xem: 63

Bố của Hứa Tiêu là một luật sư biện hộ hình sự rất nổi tiếng.

 

Ông đã tiếp nhận vụ án của Hứa Tiêu.

 

Bố Hứa cho rằng hành động của Hứa Tiêu là “phòng vệ khi đối mặt với hành vi bạo lực đang diễn ra trong vụ cưỡng hiếp” và nên được coi là hành động nghĩa hiệp, thuộc về phòng vệ chính đáng.

 

Nhưng tòa án đã bác bỏ.

 

Dựa trên đoạn video giám sát, bằng chứng tại hiện trường, và lời khai của nhân chứng.

 

Tòa án cho rằng trong lúc giải cứu nạn nhân, Hứa Tiêu đã không lên tiếng ngăn chặn kẻ tấn công mà trực tiếp dùng bạo lực. Hành vi này bị coi là vượt quá giới hạn của phòng vệ, và bị nghi ngờ là tội cố ý g.i.ế.c người.

 

Vì Hứa Tiêu đã đủ 16 tuổi nhưng chưa đủ 18 tuổi, cậu ấy bị kết án 6 năm tù giam.

 

Bố của Hứa Tiêu không chấp nhận, tuyên bố sẽ kháng cáo.

 

Nhưng phiên tòa phúc thẩm vẫn giữ nguyên bản án.

 

Sáu năm, 2192 ngày, những năm tháng thanh xuân đẹp nhất của cậu ấy sẽ phải trải qua sau song sắt nhà tù.

 

Tôi đã cứu được bà ngoại, cậu ấy đã cứu được tôi.

 

Nhưng chính cậu ấy thì không thể cứu được.

 

Ngày hôm đó, tôi ngồi ở ghế nhân chứng, lắng nghe phán quyết cuối cùng của thẩm phán.

 

Tiếng búa gõ xuống nặng nề, như đập vào n.g.ự.c tôi, khiến tôi trong tuyệt vọng nhận ra một sự thật—

 

Tôi không thể đấu lại số phận.

 

Khoảnh khắc đó, tôi không thể kiềm chế được mà khóc nức nở, dựa vào bàn để hít thở, cổ họng bị chặn bởi nước mắt, đôi mắt cũng trở nên mờ ảo.

 

Ánh mắt của mọi người trong phòng đều tập trung vào tôi, nhưng tôi không thể để ý được, cơn sóng cuộn trào của sự hối hận và tuyệt vọng sắp nhấn chìm tôi.

 

Cậu thiếu niên, người từ đầu đến cuối phiên tòa vẫn ngồi thẳng lưng, không hề lay chuyển, bỗng nhiên liếc nhìn tôi.

 

Cậu ấy thậm chí còn nở một nụ cười, thì thầm không thành tiếng: "Giang Ngôn, đừng khóc."

 

...

 

Vụ án "thiếu niên phản sát" đã kết thúc, dư luận náo động về ranh giới giữa "phòng vệ chính đáng" và "phòng vệ quá mức" vẫn tiếp tục dậy sóng trong giới luật học.

 

Vô số chuyên gia và học giả, cũng như những người dân bình thường, dựa trên quan điểm pháp lý hoặc đạo đức, đã tham gia vào cuộc tranh luận kéo dài về vấn đề này.

 

Có phóng viên cố gắng tìm cách phỏng vấn tôi, nhưng nhờ sự giúp đỡ của bố mẹ Hứa Tiêu, tôi và bà ngoại đã chuyển nhà.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/co-may-thoi-gian-cua-ba-ngoai/chuong-14.html.]

Chúng tôi rời xa các phóng viên và cũng rời xa người hàng xóm trên lầu, nơi mà đèn tang vẫn còn sáng.

 

Vào một ngày nắng, đơn xin thăm tù của tôi cuối cùng đã được chấp thuận.

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

 

Tôi đến trại giam thăm Hứa Tiêu.

 

Mái tóc đỏ rượu của cậu ấy đã được nhuộm thành màu đen, và bảy chiếc khuyên tai lấp lánh cũng đã được tháo xuống.

 

Cậu ấy ngồi sau tấm kính, mặc áo khoác màu cam, vẻ mặt rất bình thản. Khi nhìn thấy tôi, cậu ấy còn mỉm cười, dường như không có gì thay đổi so với trước đây.

 

Nhưng không ai có thể bỏ qua cặp còng tay trên cổ tay cậu ấy.

 

Ban đầu, tôi tự nhủ rằng mình tuyệt đối không thể để cảm xúc chi phối trước mặt cậu ấy.

 

Nhưng chỉ cần nhìn thấy cậu ấy, nước mắt tôi đã không ngừng rơi.

 

Tôi nghẹn ngào đến mức không thể nói được lời nào.

 

Cuối cùng, Hứa Tiêu là người mở lời trước, giọng điệu lười biếng quen thuộc.

 

"Giang Ngôn, sao cậu cứ khóc suốt thế? Sau này tớ không thể lau nước mắt cho cậu nữa đâu."

 

Nước mắt tôi càng rơi dữ dội, tôi vội vàng lấy giấy lau mắt.

 

Tôi nói: "Xin lỗi."

 

Hứa Tiêu nói: "Đừng ngốc thế, cậu không có lỗi gì cả, người khác mới có lỗi với cậu."

 

Tôi cúi đầu, dựa trán lên bàn, đôi vai run rẩy dữ dội, nước mắt rơi xuống đùi tôi.

 

Cậu ấy nhẹ nhàng gọi tên tôi: "Cậu có thể ngẩng đầu lên không? Tớ muốn nhìn cậu."

 

Tôi vội vàng lau nước mắt và im lặng đối diện với cậu ấy.

 

Hứa Tiêu nhìn tôi một lúc lâu, rồi đột nhiên mỉm cười, hỏi: "Vết thương của cậu đã lành hết chưa?"

 

Tôi đáp: "Chỉ là vết thương ngoài da, lành rất nhanh."

 

Cậu ấy gật đầu, rồi hỏi tiếp: "Chuyện này không ảnh hưởng đến việc học của cậu chứ? Tớ nhớ cậu muốn thi vào Thanh Hoa."

 

Rõ ràng là cậu ấy đã mất đi cơ hội tham gia kỳ thi đại học, nhưng tại sao cậu ấy lại có thể nói nhẹ nhàng như vậy, chỉ quan tâm đến tương lai của tôi?

 

Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng kiềm chế dòng nước mắt đang trào dâng.

 

Rồi tôi nói: "Hứa Tiêu, có một điều mà có lẽ tớ chưa từng nói với cậu, tớ thực sự rất thích cậu."

 

Loading...