Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Có Không Giữ, Mất Tiếc Ghê! (Báo Thù Nam Cặn Bã) - Chương 10

Cập nhật lúc: 2024-05-09 20:16:39
Lượt xem: 1,227

Quả nhiên, Khương Hoán ném tàn thuốc đi, người chưa xuất hiện nhưng giọng nói đã vang lên.

Cậu ta nghiến răng nói: “Phụng Miên, em thử chạy tôi xem?” 

Nửa tiếng sau.

Khương Hoán túm lấy tôi về nhà cậu ta.

Tôi đứng giữa sảnh, nhìn tài xế đã thu dọn xong hành lý của tôi, cả người rơi vào trầm tư.

“Mình làm lành với nhau đi.”

Nhìn cậu chủ nhỏ tay đút vào túi đứng trước mặt tôi, vẫn tự tin và kiêu hãnh như ngày nào.

Dường như chắc chắn rằng tôi sẽ không thể từ chối cậu ta vậy.

Phải đấy...

Ai mà có thể từ chối Khương Hoán được chứ?

Khương Hoán của ba năm trước, chỉ đi dạo trong khuôn viên trường thôi, cả người cậu ta như đang tỏa sáng.

Biết bao nhiêu cô gái từ trường khác lẻn vào chụp ảnh quay lén cậu ta học bài, chơi bóng.

Một khi video đăng tải lên mạng, nhất định sẽ nhận được hàng chục nghìn lượt thích. 

Nhưng cậu ta không hề biết rằng.

Thời gian có thể làm thay đổi mọi thứ.

Cũng có thể làm hao mòn đi tình cảm mà tôi dành cho anh.

Cậu ta đưa tay chỉ lên tấm thẻ và những thứ xa xỉ trên bàn:

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn và MonkeyD

“Trong thẻ có 200 vạn, em cầm lấy trả nợ cho mẹ em trước đi.”

Tôi bật cười:

“Bao nuôi tôi?”

Khương Hoán cũng cười:

“Em có thể nghĩ như vậy."

Cậu ta nghiến răng: “Ba năm trước tôi bị em thu hút.”

“Không ngờ ba năm sau vẫn như thế.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/co-khong-giu-mat-tiec-ghe-bao-thu-nam-can-ba/chuong-10.html.]

Đấy, nhìn xem…

Khương Hoán mà tôi quen biết, chính là như thế này.

Cặn bã đến mức trắng trợn.

Nếu làm căng quá thì sẽ không thể thắng nổi loại người này.

Vậy thì tôi sẽ dùng cách khác.

Tôi bước cầm tấm thẻ lên, cụp mắt xuống nói: “Không đủ.”

Cậu ta càng cười to hơn.

Dường như phản ứng của tôi rât hợp với khẩu vị của Khương Hoán.

Suy cho cùng thì cũng chỉ là người phụ nữ ham tiền.

Dù sau này có chơi chán rồi thì chỉ cần một chân đá đi cũng sẽ không có gánh nặng tâm lý nào cả.

Tại sao tôi lại hiểu cậu ta đến vậy chứ?

Dẫu sao chúng tôi ở bên nhau không lâu, chính mắt tôi nhìn thấy cậu ta dùng tiền để tống cổ bạn gái cũ kia mà.

Khi ấy tôi còn nghĩ bản thân sẽ là ngoại lệ.

Thật ngu ngốc.

Khương Hoán ngồi xuống ghế sofa, kéo tôi vào lòng ngồi lên đùi cậu ta.

"Phụng Miên."

“Trước đó khi chúng ta quen nhau.”

“Là em nhắm vào tôi hay tiền của tôi vậy?”

Tôi ngẫm nghĩ rồi nghiêm túc trả lời:

"Nhắm vào cậu."

Cậu ta bĩu môi: “Nói dối.”

Lời tôi nói là sự thật.

Khương Hoán lúc đó.

Trẻ khỏe đẹp trai, thích thể dục thể thao, còn có cơ bụng tám múi, mà thể lực cũng tốt.

 

Loading...