Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cô Dâu Xung Hỉ - Chương 3

Cập nhật lúc: 2024-04-28 09:04:06
Lượt xem: 1,705

Tôi gật đầu lia lịa, tỏ vẻ biết ơn rồi liếc nhìn Thuyên Tử đang ăn thịt.

Trong lòng tôi có chút ngờ vực. Liệu những gì tôi nhìn thấy tối qua có thực sự là Thuyên Tử đã được chữa khỏi bệnh hay không?

Vài ngày sau, bà Cầu thực sự đã tháo xiềng xích ra khỏi người tôi.

Những người khác trong làng lần lượt chạy qua nhắc nhở bà ta, nói vẫn chưa dạy dỗ tôi kỹ càng, nhỡ tôi bỏ chạy thì sao?

Bà Cầu chỉ cười, gằn từng chữ nói: “Con dâu ngoan, mày sẽ không chạy trốn mà, phải không?”

Tôi nhanh trí gật đầu.

Nguyên nhân chính là do địa hình ở đây chủ yếu toàn đồi núi đất đá hiểm trở, mà tôi chỉ có một mình, thân gái yếu đuối, tất nhiên không thể tự mình trốn thoát được.

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn và MonkeyD

Thấy tôi không có ý muốn chạy trốn, bà ta cũng được thả tự do cho tôi, nhưng cũng chỉ vỏn vẹn ở trong làng thôi.

“Cô thực sự muốn ở lại sinh con cho tên đó hả?”

Giọng nói của một phụ nữ trẻ bất chợt vang lên, cô ấy đang nhìn tôi chằm chằm.

Cô ấy là vợ của Nhị Cẩu sống cùng làng. Tôi nghe nói cô ấy cũng bị dân buôn b.ắt có.c tới đây. Làn da của cô ấy còn trắng trẻo, mềm mịn hơn tôi.

Tôi không dám tùy tiện tin tưởng cô ấy, nên chỉ đành gật đầu nói: “Ừ, sống ở đây cũng khá tốt mà.”

Vợ Nhị Cẩu lạnh lùng liếc tôi một cái, chửi vào mặt tôi: “Đồ rá.c rưở.i vô dụng, cô xứng đáng ch.ết mục xương ở đây.”

Sau đó, cô ấy nhanh chóng bỏ đi. Tôi nhìn những ngọn núi phía xa, sắc mặt không khỏi cảm thấy mệt mỏi.

Nào ngờ tôi vừa quay người lại, thì bà Cầu bất thình lình lao tới tát vào mặt tôi.

“Mày được phép ra ngoài đi dạo, nhưng mày không được phép nói chuyện với bất cứ ai!”

Bà Cầu kéo tôi về nhà, vừa đi vừa mắng mỏ tôi: “Nhớ kỹ, nếu mày ngoan ngoãn nghe lời tao, thì vẫn là con dâu ngoan của tao.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/co-dau-xung-hi/chuong-3.html.]

“Còn nếu mày dám cả gan cãi lời tao, thì mày chính là con ch.ó trông nhà cho tao. Muốn đánh muốn gi.ết, còn phải xem tao có vui hay không đấy!”

Tôi lạnh cả sống lưng, nhanh chóng cúi đầu liên tục xin lỗi.

Tuy nhiên, bà Cầu không hề nương tay, lại tiếp tục tát vào mặt tôi, lớn tiếng mắng mỏ: “Đừng tưởng mày mới giúp tao chút việc, thì nghĩ mình giỏi giang lắm, nằm mơ đi.”

“Hãy nhớ kỹ, mày không được phép mở miệng nói chuyện với người khác nếu không có sự cho phép của tao đấy.”

Tôi lấy tay che khuôn mặt bỏng rát của mình, tôi thực sự muốn bó.p c.ổ ch.ết mụ đàn bà này.

Nhưng thân tôi bây giờ lạc lõng trơ trọi giữa ngôi làng biệt lập, nếu tôi hấp tấp hành động mà không suy nghĩ kỹ càng, sẽ chỉ hứng chịu kết cục tồi tệ hơn mà thôi.

“Mày bị điếc hả, tao đang nói chuyện với mày đó?”

Cái tát này mạnh đến nổi để miệng tôi ứa m.áu.

“Dạ mẹ, con nhớ rồi ạ.”

Tôi ngoan ngoãn đi theo bà Cầu, đưa mắt liếc nhìn cách đó không xa, vợ của Nhị Cẩu đang dùng vẻ mặt giễu cợt và khinh thường để nhìn tôi. 

“Thật sự rất tuyệt vời, dì Cầu, dì đã dùng cách gì hay vậy?”

“Nhìn Thuyên Tử kìa, xem cánh tay cứng cáp này đi, tôi ghen tị quá đi!”

Người trong làng gặp tôi lúc nào cũng khen không ngớt lời, làm mẹ chồng nghe bùi tai, nên cũng ít hành hạ tôi hơn.

Thân thể của Thuyên Tử càng lúc càng khỏe, nhìn bằng mắt thường cũng thấy được anh ta cường tráng hơn trước nhiều.

Anh ta có thể đi bộ nhanh thoăn thoắt trên đường núi, sức lực trong mình cũng đáng kinh ngạc, có thể thoải mái giúp đỡ công việc đồng áng.

Mấy bà cô trong xóm đã đến nhờ bà Cầu sang sẻ chút mẹo, hy vọng cải thiện được vóc dáng cho ông chồng ở nhà.

Tuy nhiên bà Cầu chỉ cười cười cho qua chuyện, chứ không nói gì cả.

Loading...