Chạm để tắt
Chạm để tắt

CÔ CON GÁI ÚT - 12

Cập nhật lúc: 2024-09-06 03:03:31
Lượt xem: 2,564

23

 

Cửa phòng bị Hà Vi khóa lại, tôi và người đàn ông lạ mặt bị nhốt trong phòng của em trai.

 

“Em gái xinh đẹp, anh muốn hôn hôn.” Người đàn ông bĩu môi, lao về phía tôi.

 

Ký ức về việc suýt bị ông ngoại tấn công t.ì.n.h d.ụ.c đột nhiên hiện ra trong đầu tôi như một bộ phim câm.

 

Tôi sợ đến mức toàn thân run rẩy, hét lên: “Đừng lại gần tôi.”

 

Tôi chạy đến cửa sổ và hét lớn: “Cứu tôi với! Cứu tôi với!”

 

Người đàn ông kéo tôi trở lại phòng, sức anh ta rất lớn, thân hình béo phì của anh ta rung lên khi di chuyển.

 

“Em gái xinh đẹp, anh muốn làm chú rể, anh muốn động phòng.”

 

Anh ta đè tôi xuống, khiến tôi không thở nổi.

 

Tôi nghe thấy tiếng ồn bên ngoài, bà ngoại bị người thân nhà họ Hà giữ lại, không thể một mình chống lại nhiều người.

 

Hà Phú Quý cầu xin Hà Vi và Dương Liên Tâm đưa chìa khóa cho cậu ấy để thả tôi ra.

 

“Nếu con muốn lấy vợ thì không thể không có tiền. Nguyệt Nhi lấy chồng, có sính lễ, con sẽ có tiền cưới vợ.” Dương Liên Tâm nói lớn.

 

“Giờ con bé đã bị người khác động vào, sớm muộn gì cũng phải gả đi thôi. Nếu không ai sẽ thèm lấy thứ đồ bẩn thỉu đó chứ?” Hà Vi nói, “Bố làm vậy cũng là vì tốt cho con. Ban đầu giữ con bé lại là để sau này kiếm sính lễ cho con. Cho nó học đại học chỉ tổ tốn tiền, đến lúc nó có cánh thì sẽ bay mất thôi.”

 

Bà ngoại bị người thân bên nhà bà nội giữ lại, chỉ có thể đau đớn kêu gào, bảo họ thả tôi ra.

 

Nghe tiếng bên ngoài, tôi tuyệt vọng rơi nước mắt.

 

Tôi nghĩ mình đến đây để lấy thể diện cho bà ngoại, không ngờ lại tham dự vào một bữa tiệc âm mưu.

 

Tôi cào cấu người đè lên mình, đột nhiên anh ta dừng lại.

 

“Em gái xinh đẹp, anh thích, anh thích.”

 

Anh ta nhanh chóng đứng dậy, thân hình béo phì rời khỏi người tôi, cuối cùng tôi có thể thở.

 

Nhưng tôi vẫn không thể mở cửa. Tôi lục lọi tủ đầu giường của Hà Phú Quý và tìm thấy một con d.a.o nhỏ. Tôi mở d.a.o ra, cảnh giác nhìn anh ta.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/co-con-gai-ut/12.html.]

“Anh không thể lấy vợ đâu, tôi không muốn Nguyệt Nhi phải lấy thằng ngốc.” Bên ngoài vang lên giọng nói cứng rắn của Hà Phú Quý.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
🍊 Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.

 

24

 

Mẹ của người đàn ông ngốc nghe thấy con mình bị gọi là thằng ngốc, lập tức không chịu nhận.

 

“Con trai tôi chỉ hơi ngốc thôi, chứ không phải là đồ đần độn. Nó thông minh ẩn giấu, các người không hiểu đâu, phúc của nó còn ở phía sau.”

 

“Tôi đã trả một số tiền lớn, tận năm vạn tiền sính lễ. Trong làng này, ai có thể trả nổi một số tiền sính lễ lớn như vậy chứ?”

 

“Nếu chuyện này không thành, các người phải đền tiền sính lễ gấp mười lần cho tôi.”

 

Bà nội sợ con mồi đã vào lưới mà lại bay mất, liền cố gắng khuyên nhủ Hà Phú Quý. Không biết từ đâu Hà Phú Quý lấy ra một chiếc kéo, cậu ấy nhắm thẳng vào vùng hạ bộ của mình.

 

“Tôi ra lệnh cho các người, ngay lập tức thả Nguyệt Nhi ra, nếu không, ba đời nối dõi nhà các người đến đây là hết.”

 

Tôi chưa bao giờ biết, ngoài bà ngoại, mẹ nuôi và Miêu Quân, lại có người đối xử tốt với tôi như vậy.

 

“Đừng, Phú Quý, con đừng làm điều ngu ngốc. Con bé là thứ bỏ đi, đâu đáng để con làm như vậy chứ?”

 

“Cô ấy không phải là thứ bỏ đi, cô ấy là chị tôi, là người chị tốt nhất của tôi.” Hà Phú Quý nói, và chiếc kéo trong tay cậu ấy càng gần sát hơn.

 

Những người khách mời xung quanh bắt đầu xôn xao bàn tán.

 

Bà nội và bố mẹ tôi sợ hãi tái mặt, lo lắng rằng Hà Phú Quý sẽ làm điều gì đó khiến họ phải hối hận suốt đời.

 

“Mở cửa ra, mở cửa ngay lập tức.” Hà Vi vội vàng lấy chìa khóa từ trong túi ra.

 

“Mở cửa rồi thì sao, con trai tôi đã chạm vào Nguyệt Nhi, nó không cần con bé, sẽ không ai thèm lấy con bé nữa.” Mẹ của người đàn ông ngốc lộ ra vẻ mặt đắc ý.

 

“Cố gắng bao nhiêu cũng vô ích, cuối cùng không phải là để hầu hạ con trai tôi sao?”

 

Hà Phú Quý lao tới, túm tóc bà ta và cho bà ta mấy cái tát mạnh.

 

“Ngốc thì có phúc của ngốc, đồ đần thì không.”

 

“Tránh xa tôi ra, lúc phát điên tôi thích nhất là tát những kẻ đê tiện.”

 

“Có những người, tôi chỉ muốn nói rằng, bàn tay của tôi rất hợp với mặt bà.”

 

Loading...