Chạm để tắt
Chạm để tắt

Chúa đào mỏ - 7

Cập nhật lúc: 2024-07-16 18:47:48
Lượt xem: 2,194

Tôi cười bảo: “Hắn bận leo cành cao, làm gì có thời gian mà học”.

Ba ngày trôi qua trong nháy mắt.

Vương Thanh Vân không kìm được sự phấn khích, sáng sớm điên cuồng khoe khoang, cho nên lớp học buổi sáng phải tạm hoãn!!

Sau khi đ.ấ.m vào gối vài cái để trút giận, tôi mở điện thoại.

Trong nhóm lớp, nhiều người đang chúc mừng Vương Thanh Vân.

[Khoa học Kỹ thuật Hòa Thanh đã phát triển nhanh chóng trong hai năm qua, Vương Thanh Vân, cậu thật may mắn!]

[Vừa có vợ con lại vừa có công việc, lão đại thật năng suất.]

[Lão đại, anh có cần chân chạy việc không?]

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

Tôi bực bội nhìn nó, cố ý làm ầm lên trong nhóm: [Đã đáng ăn mừng như vậy, sao không đãi mọi người một bữa đi, tiệc cua ở trung tâm thành phố cũng không tệ.]

Những người có quan hệ tốt với tôi đều đồng ý: [Đúng đúng đúng, anh Vương sắp đạt đến đỉnh cao rồi, cho nên ăn cơm cũng không miễn cưỡng.]

Nhà hàng đó do bạn của anh trai tôi mở, bình quân đầu người là năm con số. Cả lớp đi một lần, mấy trăm ngàn khẳng định không thể không tiêu. Cho nên hắn đồng ý hay không cũng sẽ mất rất nhiều, chỉ khác là mất tiền hay mất mặt thôi.

Cuối cùng, Vương Thanh Vân đồng ý, còn cố tình trêu chọc tôi trong nhóm, yêu cầu tôi có mặt ở đó vào buổi trưa.

Tôi biết hắn muốn thấy tôi hối hận, còn tôi thì muốn thấy anh ấy biến mình thành kẻ ngốc nên tôi đã đồng ý.

14

Tôi không thích những thương hiệu quá nổi bật.

Những gì tôi mặc khi ra ngoài vẫn là phong cách tùy chỉnh của những tên tuổi lớn. Người không biết hàng rất dễ nhầm với hàng rong.

Khi tôi vừa bước vào cửa, Vương Thanh Vân đã nhìn tôi từ trên xuống dưới. Sau khi xác định không có gì đáng giá, hắn hếch cằm: “Cố Thanh Thanh, em có hối hận không?”

Tôi cảm thấy buồn cười trước sự kiêu ngạo của hắn: “Cho dù trúng tuyển, anh cũng chỉ là nhân viên làm công ăn lương, không phải xếp hạng tiên nhân đâu, ok?”

Vương Thanh Vân cười thay vì tức giận: "Em vẫn chưa biết, người phỏng vấn cố tình xin lãnh đạo tăng lương để tôi chấp nhận lời đề nghị."

Cuối cùng, giọng điệu của hắn trở nên cuồng nhiệt hơn một chút: "Cô ấy coi trọng tôi như vậy, có lẽ tôi sẽ có thể đạt được mục tiêu lương hàng năm một triệu trong vòng hai năm, đó là điều chắc chắn."

Những lời này vừa nói ra, rất nhiều người lập tức sáng mắt lên, lần lượt vây quanh Vương Thanh Vân.

Những lời tung hô, nịnh nọt hắn lần lượt được thốt ra mà không cần suy nghĩ, thỉnh thoảng kéo và giẫm đạp lên tôi.

Tôi đã chăm chú xem kịch với một con mắt lạnh lùng.

Khoa học kỹ thuật Hòa Thanh có một quy tắc: Những người làm tốt có thể có cổ phần, và mức lương một triệu/năm không phải là một giấc mơ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/chua-dao-mo/7.html.]

Nhưng Vương Thanh Vân, tên chó má này thậm chí không thể vượt qua cuộc phỏng vấn, có xứng đáng không?

Quên đi, để hắn có một giấc mơ đẹp trước.

Bây giờ mọi người càng tâng bốc hắn, khi hắn ngã xuống sẽ càng đau đớn.

Một lúc sau, cua huỳnh đế được đưa lên, một chai rượu vang đỏ Chateau Lafite chính hiệu được khui.

Vương Thanh Vân tự hào chào đón: "Ai muốn chụp ảnh, nhanh lên."

Mọi người đều rút điện thoại di động ra sau khi nghe những lời: "Cảm ơn, anh Vương."

Tôi cũng lấy điện thoại ra, nhưng không phải để chụp ảnh. Thay vào đó, tôi nhắn Trưởng phòng nhân sự hãy gửi thông báo tuyển dụng.

Không lâu sau, các thông báo email lần lượt vang lên.

Ai đó đã nhấp vào nó và hét lên: "Tôi đã được Khoa học kỹ thuật Hòa Thanh nhận rồi!!!"

Một người khác: "Tôi cũng vậy!"

Khi mọi người quá phấn khích, họ phát hiện ra rằng Vương Thanh Vân không nằm trong số những người được nhận.

Bầu không khí trở nên có chút vi diệu. Tôi cười khẩy để phá vỡ sự im lặng. Mọi người sao đều ngây người ra vậy, mau châm chọc đi!

Thấy không ai nói gì, tôi thản nhiên dẫn đầu: "Anh Vương, anh thật đáng thương, chắc anh mất một triệu tiền lương một năm này rồi."

Sắc mặt Vương Thanh Vân trắng bệch: "Có thể là phòng nhân sự gửi thông báo bị sót."

[Bạn đang đọc Chúa đào mỏ được edit và đăng tại Nhân Trí page, nếu thấy xuất hiện ở nơi khác nghĩa là đã bị reup trộm]

15

Tôi định quay lại thì cánh cửa mở ra. Khuôn mặt nhã nhặn bại hoại của anh Cả lộ ra. Anh Cả tôi đẹp trai và là đại diện của những doanh nhân trẻ xuất sắc, mọi người có mặt đều biết anh ấy.

Vương Thanh Vân vội vàng chạy đến gặp anh, chào hỏi: "Anh Cố, anh đến đây để tìm tôi à?"

Thế nhưng anh Cả cũng không thèm nhìn, chỉ đi tới véo má tôi vài cái rồi mới giải thích lý do đến đây: “Anh tới đón em.”

Với giọng điệu thân mật như vậy, ngay cả một người mù cũng có thể biết rằng chúng tôi có một mối quan hệ bất thường. Có người bạo dạn hỏi: "Anh Cố, anh và Cố Thanh Thanh có phải là..."

Anh Cả đặt tay lên vai tôi, tràn đầy ủng hộ: "Thanh Thanh là em gái tôi."

Biểu cảm của mọi người đồng loạt thay đổi. Vương Thanh Vân là người phóng đại nhất. Ai không biết cứ tưởng khay pha màu đổ lên mặt.

 

Loading...