Chạm để tắt
Chạm để tắt

Chúa đào mỏ - 3

Cập nhật lúc: 2024-07-16 18:45:46
Lượt xem: 2,556

Vương Thanh Vân đang khoe khoang với một người bạn cùng phòng: “Tôi có thể trúng tuyển cao học, thực sự là nhờ Phó Viện trưởng. Thật may mắn, ngay từ đầu tôi đã không hành động theo cảm xúc, vì vậy tôi đã quyết định chọn Lưu Tĩnh.”

Một người đáp lại: “Đúng vậy, đó là cháu gái của Phó Viện trưởng.”

Hai người còn lại gật đầu, vẻ mặt vô cùng ngưỡng mộ, hận không thể thay thế vị trí của Vương Thanh Vân.

Tôi tặc lưỡi. Vừa tức giận vừa buồn cười. Chỉ là một Phó Viện trưởng mà thôi, quyền lực như vậy sao?

Cuộc nói chuyện đầy mùi nịnh bợ ở phía trước vẫn tiếp diễn.

Tôi không muốn nghe nữa, tôi rẽ qua con đường khác, thì lại đụng độ Lưu Tĩnh. Tôi đứng im tại chỗ. Hôm nay là ngày đẹp trời gì vậy? Tôi hân hạnh được diện kiến cả đôi ch..ó má này.

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

Lưu Tĩnh vuốt ve quần áo của mình và mỉm cười với tôi: “Chị, trùng hợp quá.”

Tôi quan sát cô ta từ chân đến đầu, rồi nhướng mày: "Cô có vẻ rất vui?"

Lưu Tĩnh tỏ vẻ tự hào: "Đương nhiên rồi, hôm qua tôi đã đến thăm nhà của đàn anh, mẹ anh ấy rất thích tôi."

“Thế à?” Tôi khoanh tay trước n.g.ự.c với vẻ khinh thường.

“Đàn anh đã trúng tuyển cao học, chị biết không?” Lưu Tĩnh chuyển chủ đề.

“Tôi biết.” Tôi nhếch khóe miệng, chậm rãi nói: “Tôi cũng biết là Phó Viện trưởng giúp hắn.”

Lưu Tĩnh có chút kinh ngạc: "Chị sao có thể biết."

Cuối cùng, cô ta ngẩng cao đầu, kiêu ngạo hỏi: "Nếu là chị, chị có thể giúp được gì cho anh ấy?"

Tôi không trả lời mà hỏi ngược lại: “Cô nói xem, nếu tôi tố cáo thì Phó Viện trưởng có bị sa thải không?”

Những lời này vừa nói ra, Lưu Tĩnh dường như nghe được một chuyện cười lớn, cười vài tiếng mới nói: "Chị à, chị là người sắp tốt nghiệp đại học nhưng vẫn thật ngây thơ."

Tôi nhún vai, "Cô chờ xem."

6

Tháng trước, anh Hai của tôi thay mặt trường ra nước ngoài thi đấu. Đếm thời gian, sắp đến giờ về rồi. Quên nói, anh ấy là đệ tử ruột của Viện trưởng. Với tài năng nghiên cứu khoa học xuất sắc và sự kiên trì, anh luôn được Viện trưởng yêu mến.

Trong vài năm qua, hầu như ngày nào anh cũng ở trong phòng thí nghiệm. Số lần anh em chúng tôi gặp nhau đếm trên đầu ngón tay. Ngoài ra, anh theo họ bố còn tôi theo họ mẹ nên từ trước đến nay không ai biết mối quan hệ của chúng tôi.

Theo kế hoạch, tôi sẽ đợi anh Hai trở lại để nói về những điều vớ vẩn này, để không làm phiền của anh ấy. Cuối cùng vẫn chưa nhìn thấy anh Hai, nhưng Phó Viện trưởng đã tìm đến tôi trước.

Chậc chậc.

Hai người trẻ tuổi vừa đi thì người già lại đến. Quả nhiên, xà trên không thẳng, xà dưới cong vẹo.

Khi đến văn phòng, tôi thấy ông ta hết pha trà lại uống trà, ngó lơ và để tôi một mình muốn làm gì thì làm. Tôi lười chơi trò này với ông ta, bèn hỏi thẳng: “Phó Viện trưởng, thầy muốn gì ở em?”

Phó Viện trưởng đặt chén trà xuống, cười nói: "Bạn học Cố, nghe nói, em muốn tố cáo tôi lén lút thao túng chỉ tiêu nghiên cứu đúng không?"

“Đúng vậy.” Tôi thừa nhận không chút sợ hãi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/chua-dao-mo/3.html.]

“Em không muốn tốt nghiệp nữa à?” Phó Viện trưởng vẫn tươi cười, nhưng ánh mắt lại lạnh như băng.

“Thầy nghĩ đi.” Tôi kéo ghế ngồi xuống, khoanh chân đung đưa, thản nhiên nói: “Nếu em nhớ không nhầm thì thầy đã điều khiển Trường Đại học A.”

Phó Viện trưởng cúi gằm mặt: "Cô bé, em thật ngây thơ."

Tôi cắt ngang và trả đũa: “Lão già, là do ông đối xử quá đáng đấy”.

Có lẽ đã lâu lắm rồi mới có người trực tiếp mắng mỏ như vậy, khuôn mặt già nua của Phó Viện trưởng tái nhợt vì tức giận.

Tôi đảo mắt, đứng dậy và bỏ đi.

Về đến nhà, đang định chơi hai ván game để trút giận thì cửa đột nhiên mở ra.

Ông anh trai mọt sách của tôi bước vào với một chiếc vali. Tôi giật mình, anh Hai đột nhiên ôm lấy tôi: “Ngốc, anh trai mày về cũng không biết chào hỏi anh mày sao?”

“Là do em không phản ứng kịp" Tôi vỗ lưng anh Hai, ra hiệu để anh ấy đi.

Anh vào phòng tắm rửa, sau đó trở lại phòng khách: "Thanh Thanh, sao anh Cảm thấy mày không được vui?"

Tôi không hề giấu giếm anh ấy, giọng nói đầy bất bình: “Em bị bắt nạt.”

“Chuyện gì vậy?!” Anh Hai bật dậy, đỏ mặt vì tức giận.

Tôi kể đầu đuôi cho anh nghe. Anh sờ đầu tôi, trong mắt tràn đầy thương hại: "Anh mày gọi điện thoại."

Nửa giờ sau, tôi nhận được thông báo từ lớp: "Nhà trường nhận được báo cáo rằng hạn ngạch sau đại học của Vương Thanh Vân bị nghi ngờ là không trong sạch. Sau khi điều tra, báo cáo được xác định là đúng và hạn ngạch hiện đã bị hủy bỏ."

Tôi choáng váng. Anh Hai tôi đúng là cao tay ấn quá.

Vốn tưởng rằng chuyện này đã kết thúc, không ngờ anh Hai lại có động thái khác: "Thanh Thanh thay quần áo đi, anh dẫn mày tới trường xem kịch hay."

7

"Được!"

Tôi nhanh chóng thay đồ, hào hứng theo anh Hai đến trường.

Chúng tôi tới văn phòng tình cờ gặp được người của tổ điều tra. Tôi nhận ra anh Hai tôi có mối quan hệ tốt với nhà lãnh đạo hàng đầu của trường, họ trao đổi vài câu vui vẻ ở cửa.

Cuối cùng, vì lý do nào đó, chủ đề chuyển sang tôi: "Tiểu Lộ, đây là bạn gái của cậu sao?"

Anh Hai cười lắc đầu, vò tóc tôi hai cái: “Là em gái em ạ.”

Nghĩ đến còn có "Em gái mưa", tôi cố ý bổ sung một câu: “Cùng mẹ cùng cha, bọn em cũng không thể hôn nhau.”

Người lãnh đạo đó nhìn tôi tử tế hơn một chút khi nghe điều đó.

Tôi nóng lòng muốn vào xem một vở kịch hay, nên tôi khẽ chạm vào cánh tay anh Hai. Anh liền dẫn tôi vào văn phòng.

 

Loading...