Chạm để tắt
Chạm để tắt

Chúa đào mỏ - 1

Cập nhật lúc: 2024-07-16 18:45:11
Lượt xem: 2,194

Nửa đêm, trên diễn đàn trường, tôi thấy bạn trai dùng acc clone đăng bài xin giúp đỡ.

[Anh em, năm sau chúng ta tốt nghiệp rồi, nhưng gia đình bạn gái làm nông không thể giúp gì được cho tôi sau này, tôi có nên chia tay không?]

Bên dưới đều là lời khuyên chia tay.

Thật ra, công ty mà hắn có nằm mơ cũng muốn vào thuộc về gia đình tôi.

Suất tuyển thẳng viện nghiên cứu mà hắn giành được nhờ trèo cao kia, chỉ cần vài câu nói của tôi là bay màu trong gang tấc.

1

Vào ngày thứ hai sau khi lướt qua bài đăng, bản thân Vương Thanh Vân cũng không có động tĩnh gì, là mẹ hắn đã gửi tin nhắn cho tôi trước.

[Mười phút nữa, gặp cô tại Café cửa Đông Đại học A.]

Chà, giọng điệu vẫn lạnh lùng như mọi khi.

Tôi đã từng coi bà ta như mẹ chồng tương lai nên trước đây tôi sẽ hơi buồn nếu bị đối xử như vậy. Đôi khi, vào đêm khuya tôi sẽ có suy nghĩ rằng có thể tôi đã làm chưa tốt.

Bây giờ thì tôi đã hiểu.

Bà ta và Vương Thanh Vân nghĩ rằng tôi thật đáng thương.

Thật buồn cười khi tôi nói rằng nhà mình làm nông để đỡ bớt rắc rối khi đi học. Không ngờ, nó còn có thể trở thành vũ khí sắc bén để sàng lọc tên đàn ông đào mỏ.

Tôi chậc lưỡi, khoác chiếc túi hàng hiệu trị giá vài triệu đồng vào, sẵn sàng tát thẳng vào mặt bà ta.

Nhưng sau khi suy nghĩ kỹ, nhà của Vương Thanh Vân chỉ được bồi thường vài triệu cho việc phá dỡ. Người mẹ có tầm nhìn hạn hẹp của hắn có thể sẽ không có mắt nhìn để nhận ra những chiếc túi đặt làm riêng. Vậy nên, tôi đổi sang LV, một thương hiệu cao cấp phổ biến.

Quả nhiên, ngay khi nhìn thấy tôi, nhãn cầu của bà ta gần như rớt ra ngoài vì kinh ngạc. Nhưng rồi, sự ngạc nhiên này nhanh chóng bị thay thế bằng sự khinh bỉ.

Bà ta nhấp một ngụm cà phê, nhìn tôi với ánh mắt giễu cợt: “Cô Cố, cô mượn túi của người khác sao?”

Tôi gật đầu lia lịa: "Vâng."

Không chỉ cái này, túi xách trong phòng của tôi, cơ bản đều là người trong nhà tặng.

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

Bà ta sững người trong vài giây, rồi vội vã nới rộng khoảng cách với tôi.

Nếu như trước kia bà ta từng coi tôi như một con kiến có thể tùy ý giẫm đạp thì bây giờ bà ta đang xem tôi là con chuột cống, sợ bị tôi làm bẩn.

Tôi không hiểu ra sao: "Có vấn đề gì sao?"

Bà ta ngửa ra sau, vẻ mặt chán ghét: “Không ngờ cô lại là loại đàn bà như vậy., thảo nào con trai tôi muốn chia tay với cô."

Nói xong, cuối cùng tôi cũng biết tại sao bà ta muốn gặp tôi.

Tôi cười khẩy: “Vương Thanh Vân vẫn chưa cai sữa sao? Hắn lại cần mẹ mình đến nhắc tôi chuyện chia tay à.”

“Cô!” Môi bà ta khẽ run lên, như thể bà ta rất giận tôi.

“Bà là cái gì?” Tôi hếch cằm: “Muốn chia tay cũng không sao, để hắn tự mình nói chuyện với tôi."

2

Hai chúng tôi hẹn gặp nhau.

Ngày hôm sau, Vương Thanh Vân hẹn gặp ở cổng trường. Tôi đến như đã hứa, nhưng lại không thấy hắn.

Đúng lúc tôi định nhắn tin hỏi thăm thì một chiếc BMW M8 bản cũ chạy tới dừng cách đó vài bước.

Cửa số được hạ xuống, và bốn mắt nhìn nhau. Vương Thanh Vân dựa vào lưng ghế, toàn thân toát ra cảm giác ưu việt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/chua-dao-mo/1.html.]

 

“Lên xe.”

“Không cần.” Tôi từ chối

“Em thực sự không biết điều gì là tốt.” Vương Thanh Vân mở cửa và bước ra khỏi xe, mùi nước hoa trên người hắn nồng nặc.

Hắn lợi dụng chiều cao nhìn tôi: “Em có biết với đồng lương ít ỏi sau khi ra trường, em phải làm việc cật lực mười năm mới mua nổi chiếc xe này không?"

Phì, tôi nhất thời không thể nhịn được cười.

Loại xe này ở nhà tôi, chỉ dành để đưa nhũ mẫu ra ngoài mua đồ. Tôi phải làm việc chăm chỉ trong mười năm mới mua được nó sao? C..hết cười!

Vương Thanh Vân cau mày: "Em cười cái gì?”

Tôi nén cười và hỏi một cách trịnh trọng: “Anh có thể chia sẻ sự tự tin của mình cho tôi không? Tôi cần nó quá!"

“Cố Thanh Thanh!” Vương Thanh Vân tức giận gầm lên, sắc mặt tái nhợt.

Mới vậy đã tức giận?

Tôi đã tìm thấy bài viết tối hôm qua và gửi nó cho Vương Thanh Vân cùng với những gì tôi tìm thấy trên đường đến đây, đồng tử của hắn co lại.

Tôi không cho hắn thời gian, chọc ngay vào chỗ đau: “Trèo lên người cháu gái của Phó Viện trưởng có thoải mái không?”

Một lúc sau, không biết vì sao, hắn đột nhiên cao hứng nói: “Không phải cô cũng là bán thân lấy tiền đó sao, có tư cách gì mà nói tôi?”

Tôi bĩu môi: "Chia tay là hắt nước bẩn lên người tôi ngay được. Vô vị quá!"

Vẻ mặt méo xệch, hắn chỉ vào cái túi xách của tôi: “Nhà cô làm nông, không bán thân lấy tiền thì làm sao mua LV được?"

Thấy hắn chộp lấy điểm này và muốn chà đạp mình, tôi cảm thấy đau đớn và cố ghìm trong lòng.

Tất nhiên, tôi không phải vì Vương Thanh Vân, mà là vì chính tôi. Trước đây tôi đã mù quáng như thế nào khi yêu tên khốn này.

Mệt mỏi, tôi cũng chẳng muốn cãi nhau với hắn, nên đi thẳng vào chủ đề: “Chia tay đi”.

Vương Thanh Vân gật đầu: “Tất nhiên rồi, nhưng cô phải trả lại tiền cho tôi trước.”

Tôi ngước lên: “Tiền gì?”

Vương Thanh Vân bắt đầu dùng ngón tay để đếm.

Đầu tiên là một số món quà và những thứ tương tự. Dần dà, xúc xích, trà sữa cũng được liệt kê.

Và điều khiến tôi sửng sốt là câu nói của hắn: “Hai tháng trước, cô đến nhà tôi làm khách, một ngày ăn hết gần ba mươi cái sủi cảo. Chiếu theo giá cả thời điểm đó, tôi sẽ tính cho cô 80 xu.”

Tôi cười đầy giận dữ: “Anh thích tính toán phải không? Vậy chúng ta cùng nhau tính toán nào!”

3

Cảm ơn Internet đã cho phép tôi theo dõi từng khoản tiền tôi tiêu.

Chiều hôm đó, tôi lấy những thứ vừa in ra và vào lớp để tìm người. Tình cờ hắn và Lưu Tĩnh cũng đang tặng kẹo báo tin vui cho mọi người trong lớp.

Một nhóm các cô gái vây quanh họ để chúc mừng họ. Tôi bước vào, cười khẩy nói: “Tôi đến thật không đúng lúc.”

Vương Thanh Vân cảm thấy như thể hắn đang đối mặt với kẻ thù: “Cô đang làm gì ở đây?”

Tôi lấy những hóa đơn vẫn còn hơi nóng ra, vỗ vào tay hắn: “Giày thể thao và quần áo tôi tặng cho anh tổng cộng hơn 11 vạn tệ. Còn quà anh tặng tôi cũng không đến 1 vạn tệ.”

Mọi người đang hóng, tôi càng phấn khích hơn, hai tay chống nạnh, tức giận hét lên: “Trả tiền đi!!!”

 

Loading...