Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Chồng Cũ Hơi Kì Lạ - Chương 4-5

Cập nhật lúc: 2024-09-25 10:31:27
Lượt xem: 3,467

Giang Dư Bạch, cái tên dính như sam này cuối cùng cũng bám theo, vì cậu ta nói: Trường học cũng là nhà cậu ta, cậu ta phải có trách nhiệm giám sát tôi, không thể để trường học mất mặt.

Cái lý do này còn có thể ba xàm hơn được nữa không?

Bình thường khi tôi và Thẩm Tu thảo luận, Giang Dư Bạch sẽ ở bên cạnh chơi bóng rổ hoặc chơi game, luôn cố tình tạo ra tiếng động để cắt ngang chúng tôi.

Nói thật, nếu có thể quay về tương lai, tôi rất muốn chụp lại cái bộ dạng như con ch.ó của cậu ta bây giờ, để cho Giang Dư Bạch của tương lai xem.

Tôi cá là cậu ta sẽ đào một cái hố chui xuống đất trốn luôn.

Tôi suy nghĩ miên man: Liệu có phải Như Lan không thích cậu ta là vì bản chất cậu ta ngốc nghếch không?

Vậy vấn đề là...

Tại sao tôi lại yêu một tên ngốc nghếch như vậy?

Giờ ăn trưa, Giang Dư Bạch cũng chen vào ngồi cùng chúng tôi.

Thẩm Tu gắp cho tôi một cái đùi gà to: "Dạo này cậu vất vả rồi, ăn nhiều đùi gà bồi bổ một chút."

"Bốp." Thẩm Tu còn chưa kịp đặt đùi gà vào đĩa của tôi thì một cái đùi gà khác đã rơi xuống, nước sốt còn b.ắ.n cả lên người tôi: "Cái đùi gà của cậu bé tí tẹo, ăn cái này của tớ này."

Thẩm Tu cũng không tức giận.

Tôi lại nổi giận: "Giang Dư Bạch, cậu bị điên à, quần áo của tớ!"

"Không sao, tớ giặt cho cậu."

Tôi cứ tưởng đó chỉ là một câu nói đùa.

Kết quả tối hôm đó, cậu ta thật sự cầm đá nhỏ ném vào cửa sổ phòng tôi: "Ôn Niệm, còn sống thì mở cửa ra, ông đây đến giặt quần áo cho cậu rồi đây."

Thật sự, tôi rất muốn hắt cả chậu nước rửa chân xuống.

Không cưới thì thả thính làm gì?

Tôi bực bội mở cửa sổ: "Gọi cái gì mà gọi, tối rồi mọi người ngủ hết rồi, tớ không cần cậu giặt quần áo, cậu bớt chọc tức tớ là được rồi."

Cậu ta rất kiên trì: "Mở cửa."

"Không mở."

"Được rồi." Cậu ta khiêu khích tôi, "Vậy tớ sẽ gọi điện cho dì, nói hôm qua cậu thi toán..."

Tôi: "..."

Sao người này lại mặt dày như vậy chứ!

"Cậu tránh xa Thẩm Tu ra một chút." Cậu ta vừa giặt quần áo cho tôi vừa lải nhải bên cạnh, cứ như ông cụ non vậy.

Tôi ngồi bên cạnh ăn bánh chẻo cậu ta mang đến, tạm thời giảng hòa với cậu ta.

Nhưng nghe thấy câu này, tôi nhíu mày: "Thẩm Tu rất tốt, tại sao tớ phải tránh xa cậu ấy?"

"Cậu ta là cáo già đội lốt cừu non, không có ý tốt đâu." Giang Dư Bạch giận dữ vò quần áo, "Cứ lượn lờ trước mặt cậu như con bướm, đúng là không ra gì!"

Rốt cuộc ai mới là con bướm chứ!

Tôi nghiêm mặt nói: "Giang Dư Bạch, tớ và Thẩm Tu chỉ là bạn bè, vậy bây giờ cậu đang làm gì?"

Cậu ta dừng động tác giặt quần áo, quay đầu nhìn tôi.

Sau khi kết hôn với cậu ta, cậu ta cũng thường dùng ánh mắt này nhìn tôi.

Đằm thắm và chứa đầy cảm xúc, như thể tôi là bảo vật mà cậu ta yêu sâu đậm và không thể buông tay.

[Bản dịch thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]

Nhưng, đó chỉ là suy nghĩ viển vông của tôi, là tôi tự tưởng tượng ra.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/chong-cu-hoi-ki-la/chuong-4-5.html.]

Cậu ta sinh ra đã có đôi mắt đa tình, nhìn con ch.ó cũng thấy thâm tình.

Chính đôi mắt này đã đánh lừa tôi, khiến tôi đánh cược bằng tình yêu, kết quả là thua thảm hại.

"Sau này, chúng ta giữ khoảng cách một chút đi." Tôi nói.

"Xoẹt" một tiếng, quần áo của tôi bị cậu ta vò rách.

5

Khi Như Lan đến tìm tôi, tôi cảm thấy hơi kỳ lạ.

Nói thật, ngồi đối diện với một đại mỹ nữ như vậy, tôi thực sự có chút tự ti.

Cô ấy quá rực rỡ, rực rỡ đến mức có thể che lấp mọi ánh hào quang.

Cô ấy đưa cho tôi một chiếc phong bì thơm phức.

"Ôn Niệm, cậu có thể giúp tớ đưa lá thư này cho Giang Dư Bạch được không, tớ xin cậu đấy."

Không cần nghĩ tôi cũng biết lá thư này là gì.

Thấy tôi không động đậy, cô ấy có vẻ sốt ruột: "Ôn Niệm, làm ơn giúp tớ, tớ..."

"Được rồi." Tôi bỏ phong bì vào cặp, "Tớ nhất định sẽ đưa cho cậu ấy."

Lần này, tôi sẽ làm bà mối tốt bụng, tác hợp cho hai người.

Để hai người ở tương lai không phải yêu mà không được, xa cách nhau, cuối cùng ôm hận cả đời.

Quan trọng nhất là, hai người đừng lôi tôi vào nữa.

Tôi không muốn làm người bị lợi dụng thêm một lần nào nữa.

Tôi đi tìm Giang Dư Bạch.

Cậu ta đang chơi bóng rổ.

Thân hình thiếu niên cao ráo, ánh mắt sáng ngời, tràn đầy sức sống, cả người toát ra hơi thở thanh xuân tươi mới, xung quanh toàn là tiếng la hét của các cô gái, còn tôi lặng lẽ nhìn cậu ta ném bóng vào rổ, trên mặt lộ rõ vẻ tự hào.

Tôi siết chặt lá thư trong tay.

Trong khoảnh khắc đó, tôi thậm chí muốn xé nát lá thư ngay tại chỗ.

Cứ coi như nó chưa từng xuất hiện.

Nhưng ý nghĩ đó, chỉ thoáng qua trong một giây.

Giang Dư Bạch đang chơi bóng, ánh mắt quét qua tôi, ngay cả bóng cũng không đỡ nữa.

Bị bóng đập vào lưng, cậu ta loạng choạng.

Đồng đội bên cạnh gọi: "Dư Bạch, cậu sao vậy?"

"Không chơi nữa, các cậu chơi tiếp đi." Cậu ta phẩy tay, đi thẳng về phía tôi.

Đến trước mặt tôi, ánh mắt như cún con, có chút dè dặt: "Cậu đến tìm tớ à?"

"Tớ..."

Cậu ta lau mồ hôi trên trán, khóe miệng hiện lên vẻ tủi thân hiếm thấy: "Tớ đói rồi."

Tôi thở dài: "Cậu muốn ăn gì?"

Nhìn cậu ta ăn uống ngon lành, trong lòng tôi vẫn đang đấu tranh dữ dội.

Lá thư của Như Lan, đưa hay không đưa?

 

Loading...