Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Chiếu Điện Hồng - Chương 24

Cập nhật lúc: 2024-09-04 14:53:53
Lượt xem: 1,217

Chạy đua với thời gian, cuối cùng cũng kịp trở về trước tiệc mừng trăm ngày của điện hạ. 

Thấy tận mắt tiểu điện hạ uống Nguyệt Thần Thảo, ta thở phào nhẹ nhõm. 

Cúi đầu lại thấy tiểu bảo bối trắng trắng mềm mềm này nhìn ta chằm chằm không chớp mắt. 

"..." 

Trái tim ta mềm nhũn như muốn tan chảy. 

Không nhịn được, thừa lúc hoàng hậu không để ý, ta khẽ chạm vào bàn tay nhỏ mũm mĩm của hắn. 

"Thần nữ." 

Hoàng hậu dặn dò xong cung nữ điều gì đó, sắp quay đầu lại.

Ta im lặng rút tay lại, nhưng lại bị tiểu điện hạ nắm lấy ngón út. 

Hoàng hậu quay đầu lại, vừa đúng lúc bắt gặp ta. 

Nàng dịu dàng mỉm cười. 

"Xin mời thần nữ đặt cho Kỳ nhi một tên chữ, coi như ban phước lành." 

Khoảnh khắc ấy, ta nhớ đến truyền thuyết trong cung. 

-- Khi tiểu điện hạ tròn trăm ngày, từng có một vị thần tiên vân du đến đây, đặt cho hắn tên chữ là "Phượng Hoàng".

Ta bỗng run rẩy. 

Hoàng hậu nhìn ta tha thiết, tiểu điện hạ bập bẹ đưa tay về phía ta. 

Nước mắt ta rơi xuống. 

Sau đó, ta nghe thấy giọng nói của mình, nhẹ nhàng và khàn khàn. 

Ta nói: "Phượng Hoàng." 

Phượng Hoàng cần phải trải qua niết bàn để tái sinh, nhưng người thì không, cuộc đời người sẽ thuận buồm xuôi gió. 

Người mãi mãi là chú chim Phượng Hoàng nhỏ bé rực rỡ và kiêu hãnh. 

Muôn vàn kiếp nạn, ta sẽ gánh lấy thay cho người.

Ngày hôm sau, chính là tiệc mừng trăm ngày của điện hạ. 

Hoàng hậu đã chuẩn bị trước lễ Thôi Tuần, mời ta cùng xem.

Sau đó, ta liền nhìn thấy-- Tiểu điện hạ bỏ qua những món vàng bạc châu báu trước mắt, mà nắm lấy vạt áo của ta. 

Hắn cười khúc khích. 

Hoàng hậu có chút lúng túng. 

"Thần nữ, Kỳ nhi không cố ý mạo phạm." 

Ta ngẩn người cúi đầu, nhìn vào đôi mắt cười cong cong ấy. 

Như định mệnh, lời nói thành sự thật. 

"...Không sao." 

Một khúc nhạc đệm nhỏ không ảnh hưởng gì.

Mặt trời càng lúc càng gay gắt, ý thức của ta có một thoáng mơ hồ. 

Màu trời biến đổi, ánh sáng rực rỡ muôn trượng, mây lành cuồn cuộn. 

Mọi người đều kinh ngạc trước dị tượng trời sinh này, đều đồng loạt chúc mừng đế hậu trên ngai vàng, nói tiểu điện hạ nhất định phi phàm. 

Mậu Pháp đặt miếng giò xuống, trên miệng dính một vòng nước sốt. "Vân Linh, ngươi làm sao vậy?"

"Sắc mặt ngươi rất kém." 

Ta bị tiếng gọi này kéo về thực tại, mới phát hiện mình toát mồ hôi lạnh. 

"Ta--"

Bên tai, đột nhiên vang lên một giọng nói lạnh lẽo, phiêu diêu. 

[Nhân quả đã khép lại, ngươi nên trở về rồi.] 

Trên đài cao, tiểu điện hạ như cảm nhận được điều gì, bật khóc. 

Mậu Pháp kêu lên kinh hãi, "Vân Linh, tay ngươi?!" 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/chieu-dien-hong/chuong-24.html.]

Bàn tay dưới ống tay áo đã gần như trong suốt. 

Hắn muốn nắm lấy ta, nhưng chỉ vô ích xuyên qua thân thể trong suốt của ta. 

Hắn nhận ra, ta đang dần dần biến mất. 

"Ngươi muốn đi đâu? Có thể mang ta theo không?" 

Ta cười khổ: "Có lẽ là tương lai, không được nữa rồi..."

Mậu Pháp vội vàng hỏi: "Vậy tương lai, ta còn có thể gặp ngươi ở đâu?" 

"Ngươi đã nói sẽ dẫn ta đi trộm rượu uống mà!" 

Ta buột miệng nói, "Trong cung!" 

Ta nghiến răng, giọng nói bị gió xé thành từng mảnh vụn. 

"Ta sẽ trở lại, nhất định sẽ!" 

"Nhưng lần sau gặp lại, có lẽ ta sẽ không nhận ra ngươi!" 

"Ngươi nhất định phải nói cho ta biết tên ngươi!" 

Mậu Pháp gào lên.

"Được!" 

"Vậy tiểu tăng sẽ chuẩn bị rượu sẵn, đợi ngươi đến uống!" 

"Nhưng mà, tiểu tăng còn phải đợi ngươi bao lâu nữa?" 

Đầu óc ta trống rỗng. 

Phải bao lâu? 

Lần đầu tiên quay ngược thời gian, ta trở về năm Chiêu Ninh thứ mười hai. 

Gặp được tiểu điện hạ. 

Cũng gặp được... Mậu Pháp. 

Chưa kịp nói gì, ngay sau đó là tin hắn viên tịch. 

Ta đột nhiên nhận ra. 

Lần gặp tiếp theo ta hứa với Mậu Pháp. 

Chính là lần cuối cùng trong cuộc đời này

Khoảnh khắc tiếp theo, mọi thứ trước mắt biến mất. 

Trong hư vô trắng xóa, âm thanh từ trời lại vang lên. 

[Nhân quả đã khép lại, ngươi nên trở về rồi.] 

Ta run rẩy hỏi. "Ngươi có thể nói cho ta biết, tại sao Mậu Pháp lại mù không?" 

[Số mệnh của hắn đã định, lão hóa nhanh hơn người thường gấp mười lần.] 

[Vì một câu nói sẽ trở về của ngươi. Hắn sợ ngươi không nhận ra hắn. Dùng một đôi mắt, đổi với thần phật để dung nhan mãi mãi không thay đổi.]

Khoảnh khắc ấy, những chuyện đã qua như tua nhanh trước mắt, cuối cùng dừng lại ở hàng chục vò rượu ngon ta tìm thấy ở Trích Tinh Các. 

Lúc đó ta còn nghĩ, vị hòa thượng Mậu Pháp này trông thì nghiêm trang, vậy mà lại lén giấu nhiều rượu như vậy. 

Thì ra là vậy. 

Vì một câu nói sẽ trở về của ta, cả phần đời còn lại, hắn bị giam cầm trong một góc. 

Năm Chiêu Ninh thứ mười hai, trong Trích Tinh Các u tối, cuộc gặp gỡ đầu tiên trong mắt ta, trong mắt hắn, lại là trùng phùng sau bao năm xa cách của cố nhân. 

Giọng hắn khàn đặc như người già, nhưng đuôi mày lại mang theo ý cười.

"Tiểu tăng Mậu Pháp."

Chúc các bé iu của Lạc đọc truyện vui vẻ 🫶🫶 đọc xong nhớ còm men nhé 🥰🥰

"Thần nữ, đã lâu không gặp?"

"Ngươi muốn uống rượu không?"

Như thể lần đầu gặp gỡ tại năm Chiêu Ninh thứ ba.

Tiểu tăng non nớt cưỡi lừa, lắc đầu lắc não, ồn ào náo nhiệt.

"Vân Linh, khi nào ngươi dẫn tiểu tăng đi trộm rượu uống đây?"

Hận đối diện mà không nhận ra nhau.

Loading...